Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 182 - Chương 182.

Chương 182. - Chương 182. -

Trong lòng thế tử Tấn vương cực kỳ khó chịu, "Ngươi không muốn nể mặt ta."

Mộc Vãn Tình không khỏi nở nụ cười, "Mặt mũi thế tử Tấn vương thì đáng giá bao nhiêu tiền chứ? Dù sao ở trước mặt ta cũng chẳng đáng giá, đúng rồi, là ngươi nói tiền trọng yếu trước."

Giả bộ cái gì mà giả bộ nha, phiền nhất loại người giả bộ cao quý này.

Thế tử Tấn vương bất ngờ chỉ trích, "Tuổi còn nhỏ tuổi nhưng lúc nào cũng tiền tiền tiền, trên người sặc mùi tiền thối."

"Ngại tiền thối sao?" Mộc Vãn Tình mở hết hỏa lực, "Ăn uống cũng không thể rời khỏi tiền, vậy ngươi đừng ăn cơm, mỗi một hạt gạo mỗi một gốc rau đều do tiền tưới ra ngoài, cũng đừng mặc quần áo a, quần áo do tiền tạo ra, quần áo là tiền sinh thành, ngươi thanh cao ngươi giỏi lắm, ngươi ngon thì lột đồ xuống a."

"Cởi cởi cởi." Nàng còn không quên huýt sáo, diễn tả sinh động dáng vẻ của một lưu manh.

Thế tử Tấn Vương tức đỏ mặt, hắn bị đùa giỡn? Nàng thật sự là nữ nhân sao? Hắn không tin! Không cách nào tin!

"Không biết xấu hổ."

Mộc Vãn Tình cười ha hả một tiếng, "Một nam nhân gây gổ với tiểu cô nương thì chắc biết xấu hổ? Cãi thua rồi, thì là bảo không biết xấu hổ?"

Lời này vừa nói ra, nhóm tùy tùng không đành lòng nhìn thẳng mặt, rối rít quay đầu đi chỗ khác.

Nàng nói không có sai a, chủ tử nhà bọn họ có chút. . . Mất mặt.

Thế tử Tấn Vương cũng ý thức được điểm này, cau mày, "Câm miệng. . . Đưa bạc cho nàng ta, nhanh lên."

Mộc Vãn Tình nhận lấy ngân phiếu, chậm rãi đếm một lần, "Không sai, vừa đúng mười vạn lượng, hân hạnh chiếu cố."

Thế tử Tấn vương chịu không nổi thái độ hợp tình hợp lý của nàng, còn đích thân đếm tiền! Còn đếm tới mặt mày hớn hở! Thô tục!

Hắn nhìn về phía Mộc Cẩm Dao, "Đi gọi người nhà ngươi, chúng ta liền lên đường."

Hắn một khắc cũng không muốn đợi thêm, nữ hài tử này có độc, làm việc không cố kỵ gì, nói chuyện cũng khiến cho người không chịu nổi.

Trên người Mộc Vãn Tình có một loại ma lực kỳ quái, người thích thì rất thích, người ghét thì hận chết nàng.

Nàng thận trọng thu ngân phiếu vào, "Chờ một chút, ngươi còn không có đưa tiền đâu, mang người khác đi sẽ tính thành vật kèm theo, một người một vạn lượng, tiểu hài tử mười vạn."

Toàn trường không dám tin nhìn nàng, nàng bán người bán tới nghiện rồi sao?

Mộc Cẩm Dao không thể nhịn được nữa, "Mộc Vãn Tình, ngươi nhất định phải bức ép ta đến đến vậy sao?"

Mộc Vãn Tình cũng không hòa nhã vui vẻ gì với nàng, "Ta lấy thân phận tộc trưởng Mộc thị ra nói chuyện với chủ nhân của ngươi, một nữ tử không rõ danh phận như ngươi có tư cách gì chen vào?"

Nàng không có ý định nhục nhã người khác, chẳng qua muốn cho Mộc Cẩm Dao sớm ý thức được, nàng sẽ đối mặt với cái gì.

Bỏ tiền mua hàng, thế tử Tấn vương có thê có thiếp, còn có hài tử, những thứ này đều là vấn đề nàng phải đối mặt.

"Ngươi..." Mộc Cẩm Dao mặt đỏ tới mang tai, hốc mắt ẩm ướt, không biết là tức giận, hay là thẹn thùng.

Mộc Vãn Tình công khai nói lời xấu xa, "Còn nữa, ta nhắc nhở một câu, một khi các ngươi rời đi, chẳng khác nào chết bất đắc kỳ tử, nếu ngày khác lại truyền ra lời đồn gì, hoặc tự cho mình là người Mộc gia, Mộc thị nhất tộc chúng ta sẽ không nhận."

Nói cách khác, một khắc bọn họ rời khỏi nơi này, chính là một người chết.

Người chết không có thân phận.

Cho dù bị phát hiện, Mộc thị sống chết không nhận.

Đi một bước nhìn một bước, vượt qua được khó khăn trước mắt, thế sự khó lường, chuyện sau này sau này nói.

Như một chậu nước lạnh từ trên đầu đổ xuống, sắc mặt Mộc Cẩm Dao tái nhợt như tờ giấy, thân thể lảo đảo muốn ngã,"Thế tử, xin lỗi, ta không biết mọi chuyện sẽ khó nhằn tới vậy, ngài đừng để ý đến ta, ta nhận mệnh."

Nàng lệ nóng doanh tròng, "Ta ở thời khắc gian nan nhất gặp được thế tử, chính là may mắn cả đời, ta thỏa mãn, chỉ mong thế tử đừng quên ta."

Hai giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lăn xuống, như ngọc trai trong suốt rải rác.

Nếu nàng xin giúp đỡ, sẽ chỉ làm cho thế tử Tấn vương phiền lòng, nhưng nàng như vậy, ngược lại khiến cho thế tử Tấn vương sinh lòng thương tiếc, "Ta chỉ có thể xuất ra thêm năm vạn lượng."

Mộc Vãn Tình vui sướng bày tỏ, "Có thể, để cho Mộc Cẩm Dao tự chọn năm người." Nàng không làm ác nhân nữa.

Bình Luận (0)
Comment