Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 183 - Chương 183.

Chương 183. - Chương 183. -

Mộc Vãn Tình cất tiếng kêu lên, "Người đâu, gọi người của Mộc thị nhất tộc tới, bao gồm cả đại phòng cùng tam phòng, cùng với Mộc lão thái thái."

Nàng muốn làm gì? Trong lòng Mộc Cẩm Dao có một loại dự cảm xấu.

Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân ồn ào vang lên, tộc nhân Mộc thị từ bốn phương tám hướng chạy tới.

Đại sảnh lầu một, hành lang lầu hai chật ních người, nhìn một cái, tất cả đều là đầu người đông nghịt.

Người của Mộc gia đại phòng bị đưa đến đầu tiên, Mộc đại gia đã tỉnh, nhưng còn rất yếu ớt, ánh mắt nửa khép lại, là bị người khiêng xuống.

Mộc tam gia hừ hừ lẩm bẩm, dáng vẻ thống khổ.

Mà Mộc lão thái thái được tôn tức phụ dìu đi phía trước, gắng gượng gẩng đầu, mặt mày có sắc khí.

Nhìn thấy Mộc Vãn Tình, bà hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ cao ngạo sắp xoay mình làm chủ nhân.

Bà một tay giữ chặt cánh tay cháu gái lớn, trong mắt tràn đầy từ ái, "Cẩm Dao, cháu gái ngoan của ta, nửa đời sau của tổ mẫu đều dựa vào ngươi."

Bà biết Mộc Cẩm Dao trời sinh quý nhân, lúc này, cơ duyên tới có cản cũng không cản được.

Mộc Vãn Tình nhíu mày, xem ra có rất nhiều chuyện đều do một tay Mộc lão thái thái chủ đạo, chỉ là, bà ta tâm cơ, chỉ ẩn thân ở phía sau màn.

"Tất cả mọi người tới đủ chưa? Các tổ trưởng, điểm người báo số."

Nàng chia nhóm người thành từng cái tổ, mười người một tổ, lại lựa ra một tổ trưởng từ trong đó, thuận tiện quản lý.

Rất nhanh, các tổ trưởng bắt đầu điểm danh, "Tổ một đủ."

"Tổ hai đủ."

. . . . . .

"Tổ mười lăm đủ."

Tất cả mọi người phối hợp đã quen, có trật tự, hết sức lưu loát.

Thế tử Tấn vương cùng đám thủ hạ của hắn kinh ngạc nhìn một màn này, đầu năm nay thế mà lại dùng quy củ quân đội để quản lý gia tộc.

"Đều tới đông đủ, vậy liền bắt đầu đi."Mộc Vãn Tình trực tiếp tiến vào vấn đề chính.

"Gọi mọi người tới, là muón nói cho các ngươi một tin, trưởng tôn nữ đích phòng Mộc Cẩm Dao trèo lên cành cao, muốn dẫn theo người nhà phản bội gia tộc, Mộc thị chúng ta đang gặp tình huống gì, mọi người trong lòng cũng rõ ràng."

Nàng mới không che giấu chuyện xấu của đại phòng.

"Tội phạm lưu đày bỏ trốn là trọng tội, mà người ta thân phận cao quý, trong tay có vũ khí, không phải tội dân như ta có thể chống cự, ta lâm vào tình thế khó xử, cũng rất khổ não."

"Cho nên, ta gọi tất cả mọi người tới đây, mọi người cùng nhau thảo luận, nên làm cái gì bây giờ?"

Tộc nhân Mộc thị không khỏi nóng nảy, "Không thể thả a, nếu tiết lộ tin tức, mọi người đều xong đời."

"Đúng vậy, bọn họ được trải qua những ngày yên lành, nhưng chúng ta phải gánh chịu tất cả hậu quả."

"Nhưng có thể làm gì đây? Nhân gia có đao kiếm, nhìn cũng không giống như người tốt, tùy thời sẽ diệt chúng ta."

"Nhân sinh khó nói, sao có thể quản được? Chỉ cần có người tiếp ứng, sớm muộn phải chạy trốn."

"Đích đại phòng sao đều toàn loại người như vậy a, không ngừng gây chuyện, cứ tạo ra vấn đề nan giải cho chúng ta, phiền, quá phiền."

"Ai nói thật thì, ta thấy mặt bọn họ liền phiền chết."

Cái gì cũng nói, mỗi một người đều có ý riêng, ý kiến trái ngược nhau.

Bị tộc nhân chỉ chỉ trỏ trỏ, trực tiếp nói xấu, người đích phòng cực kỳ khó chịu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Mộc lão thái thái hung tợn trừng mắt nhìn thiếu nữ ngồi ở đó, "Mộc Vãn Tình, ngươi ngăn không được, cho dù có tập hợp toàn bộ lực lượng gia tộc, cũng không ngăn được."

Câu này liền chọc giận rất nhiều người, mọi người mắng bà máu chó đầy đầu.

Mắng bà ích kỷ tự lợi, ác độc thành tính, chỉ lo ích lợi của mình, không biết dạy dỗ con cháu, còn muốn gây họa cho tộc nhân.

Mộc lão thái thái tức giận muốn chết, rất muốn mắng lại, nhưng lý trí còn sót lại ngăn cản bà, đã có quý nhân ở đây.

Mộc Vãn Tình thấy bầu không khí đã gần đạt tới mức nàng muốn, tay phải giơ lên ý bảo dừng, hiện trường lập tức yên tĩnh trở lại.

Chuyện này khiến cho thế tử Tấn vương phải ghé mắt, tuổi còn nhỏ, lại có thể khiến cho tộc nhân tin phục, thật sự không đơn giản.

Bình Luận (0)
Comment