Mộc Vãn Tình căn bản không thèm để ý người khác nhìn nàng như thế nào, cất cao giọng nói, "Ta nghĩ như vậy, mặc kệ lựa chọn thế nào, tất cả tộc nhân chúng ta đều phải chịu đựng áp lực cực lớn, cho nên ta định thỏa hiệp, nhưng đồng thời cũng muốn cùng quý nhân trả phần tiền tổn thất tinh thần, đến lúc đó, tất cả mọi người được chia đều, nếu như đồng ý phương án này xin hãy giơ tay lên."
Tộc nhân đưa mắt nhìn nhau, một nửa người giơ tay, một nửa không ủng hộ.
"Thế này cũng không đền bù được tổn thất của chúng ta a, chúng ta có thể bị trị tội. . ."
Mộc Vãn Tình hơi mỉm cười nói, "Tổng cộng mười lăm mươi vạn, chia cho mỗi một tộc nhân hẳn được khoảng một ngàn lượng, mọi người cảm thấy như vậy có được không?"
Vậy thì không thành vấn đề, một nửa còn lại đồng loạt giơ tay lên.
"Để cho bọn họ đi, rời đi nhanh lên." Mỗi người một ngàn lượng a, có thể hết tiền xe ngựa, lộ phí đoạn đường này, tiền đến biên quan đặt chân an trí cùng có.
"Quá được, tộc trưởng, chúng ta ủng hộ tất cả quyết định của ngài."
Chỉ cần cho đủ tiền, tất cả đều không phải vấn đề, bán đại phòng để đổi lấy nhiều tiền như vậy, quá đáng giá.
"Ta tuyên bố, nghị quyết lần này đã được toàn thể tộc nhân nhất trí thông qua." Mộc Vãn Tình phất phất tay, các tộc nhân liền hô hào đáp ứng liên tục, lúc này mới đồng loạt buông tay xuống.
Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, được huấn luyện bài bản, hoành tráng cực điểm, thế tử Tấn vương cùng thủ hạ của hắn nhìn ngây người.
Đây rốt cuộc là dạng yêu nghiệt gì?
Thế tử Tấn vương suy nghĩ càng sâu, Mộc Vãn Tình dùng một khoản tiền này để trói tất cả tộc nhân vào cùng nhau, kết thành lực lượng lợi ích tập thể cường đại.
Sau này, tất cả mọi người đều giữ kín như bưng, cùng tiến cùng lùi.
Nhìn thì như toàn thể tộc nhân nhất trí thông qua quyết định, kỳ thật toàn bộ đều chiếu theo ý nguyện của Mộc Vãn Tình, tất cả mọi người đều là con rối gỗ của nàng.
Nhưng cũng không người than phiền, người người hớn hở vui mừng.
Nữ tử Mộc gia đều thông minh như thế sao?
Hắn nhịn không được cảm thấy có một phần chờ mong với Mộc Cẩm Dao, phải biết, tài danh của Mộc Cẩm Dao vang vọng khắp bầu trời kinh thành.
Theo lý thuyết, Mộc Cẩm Dao được tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, cũng lấy được tài nguyên tốt nhất, so với Mộc Vãn Tình hẳn càng thông minh hơn.
Từ trước đến nay Mộc Vãn Tình luôn là ngươi dứt khoát, "Bây giờ đến phiên ngươi, Mộc Cẩm Dao, ngươi chọn lựa người đi."
Mộc lão thái thái sửng sốt một chút: "Có ý gì?"
Mộc Vãn Tình chớp chớp mắt, có một tia ác ý, "Quý nhân chỉ ban cho năm danh ngạch."
Nhưng, đại phòng Mộc Vãn Tình có gần hai mươi người.
Mộc lão thái thái sợ ngây người, chuyện này không giống với dự liệu của bà.
Mộc Vãn Tình không kiên nhẫn thúc giục, "Đừng trì hoãn thời gian quý báu của ta, mau chọn. Ta còn chưa ăn điểm tâm, ta một khi đói tính khí liền nóng nảy."
Để bụng đói đi xử lý chuyện, nàng sướng lắm sao?
Cách đó không xa, Mộc nhị gia đau lòng, vội vàng bưng cơm nước tới, "Mau ăn đi."
Một chén cháo rau cải thịt nạc nóng hổi, cháo rất đặc, mùi hương xông vào mũi.
Hai quả trứng chần nước sôi vàng óng ánh tản ra mùi thơm kỳ lạ, Mộc Vãn Tình không nhịn được cắn một cái, độ lửa vừa vặn, nàng giơ ngón tay cái lên, "Ăn rất ngon, cha, tay nghề của người rất tuyệt."
Trứng chần nước sôi không khó làm, nhưng phải chần không quá chín cũng không quá sống, hình dạng phải đẹp, phải luyện tập nhiều.
Được nữ nhi khen ngợi, Mộc nhị gia mặt mày hớn hở, rất là đắc ý.
Phương diện khác thì hắn không giỏi, ở phương diện nấu nướng lại rất có thiên phú.
Cái này gọi là, kỳ nữ tất có kỳ phụ.
Trù nghệ của nữ nhi lợi hại như vậy, ngươi làm cha có thể kém sao? Phải không?
Mộc lão thái thái vẻ mặt ghét bỏ: "Ngươi là một đại nam nhân xuống bếp, quả thực mất hết mặt mũi Mộc gia chúng ta..."
Mộc Vãn Tình lạnh lùng nhìn qua, "Ngươi còn dám nói nhiều một chữ, ta liền giữ lại ngươi, cho ngươi ngày ngày làm một mụ già xuống bếp nấy cơm."
Mộc lão thái thái lập tức im miệng, bà tin tưởng Mộc Vãn Tình có thể làm ra được mấy chuyện như vậy.