Mộc Vãn Tình cầm chén cháo, ban bố mệnh lệnh cuối cùng, "Mộc Cẩm Dao, trước khi ta ăn xong mà còn không có chọn, vậy coi như mất lượt."
Trong lòng Mộc Cẩm Dao cả kinh, lập tức nghẹn ra một câu nói, "Ta. . . Chọn tổ mẫu, phụ mẫu ta, đại ca ta. . ."
Tổ mẫu là lão tổ tông trong nhà, đã kết thù với Mộc Vãn Tình, không thể để cho bà ở lại.
Phụ mẫu là người nàng yêu thương nhất, đại ca là đích trưởng tôn, người thừa kế trong nhà.
Cứ như vậy, liền chiếm bốn người, chỉ còn lại một danh ngạch.
Nàng khổ sở nhìn cái này, nhìn cái kia, mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Mộc nhị thiếu gia không khỏi nóng nảy, "Muội muội, muội không thể mặc kệ ta a."
Người trong nhà đều sắp được sống những ngày tốt đẹp, dựa vào cái gì mà bỏ lại hắn?
Mộc gia trưởng tẩu cũng gấp gáp, "Muội muội, từ trước đến giờ ta đều thương yêu ngươi, ngươi cũng không muốn phu thê chúng ta tách ra đi."
Một khi tách ra, chính là cả đời.
Mộc nhị tẩu sắc mặt trắng bệch, "Không đúng, bọn nhỏ phải làm thế nào? Không thể mặc kệ bỏ lại bọn họ a, bọn họ là tương lai của Mộc gia."
Mộc Cẩm Dao nhìn về phía bốn tiểu đậu đinh, bọn họ đang ở tuổi nửa hiểu nửa không hiểu, u mê nhìn, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Trong lòng nàng đau xót, "Xin lỗi, ta thật sự không có cách nào, một đứa nhỏ cầm mười vạn..."
Mộc Vãn Tình cố ý, giữ những hài tử này làm lợi thế, cản được mấy người rời đi làm chuyện phản bội gia tộc.
Cho dù bọn họ muốn làm gì, cũng phải cân nhắc tới những hài tử đang ở lại trong tộc, phàm là có nửa điểm che chở bảo hộ, cũng không dám làm bậy.
Còn có một điểm, nàng cố ý trừng phạt bọn họ, để cho bọn họ nếm mùi cốt nhục chia li, để bọn họ sống hết quãng đời còn lại trong hối hận.
Hết lần này tới lần khác, nàng làm mọi chuyện trót lọt không kẽ hở, mà tội danh xấu xa cũng do người khác nhận, tất cả đều do thế tử Tân vương định đoạt, mà Mộc Cẩm Dao là ngươi lựa chọn, nàng hoàn toàn vô tội.
Muốn trách thì trách người quyết định, người đã lựa chọn.
Người ở lại còn phải lấy lòng tộc trưởng là nàng.
"Cái gì? Một hải tử mười vạn lượng? Vậy mau tranh thủ thời gian ôm đi đi." Các tộc nhân mắt sáng rực lên, không nghĩ tới hài tử lại đáng tiền như vậy!
Nếu như có thể, cũng có thể đưa hài tử của nhà mình đi, một mười vạn a! Dùng giá cao đem đi hẳn sẽ không bị bạc đãi.
"Người ta ngại đắt." Chỉ một câu của Mộc Vãn Tình đã dập tắt lòng nhiệt tình của tộc nhân.
Nàng chậm rãi ăn bữa ăn sáng, còn dư lại một miếng cháo cuối cùng, "Còn một người nữa."
Tất cả mọi người nhìn về phía Mộc Cẩm Dao, xem nàng lựa chọn thế nào.
Mộc Cẩm Dao nhắm mắt lại, tàn nhẫn nói: “Ta chọn nhị ca.”
Nhị ca có quan hệ huyết thống mới là người thân nhất của nàng, những người khác cách nhau một tầng, ngay cả cháu trai yêu quý nhất của nàng cũng không bằng thân ca ca.
Mộc nhị thiếu vui mừng khôn xiết, nhảy cẫng lên, reo hò vui sướng, có thể sống được những ngày, không còn phải chịu cảnh lưu đày, thật vui.
Những người không được chọn đều hụt hẫng, vô cùng thất vọng, bật khóc.
Nhân sinh muôn vẻ bày ra trước mặt mọi người, Mộc Vãn khẽ mỉm cười: “Được, quyết định như vậy đi, công tử, mời trả tiền.”
Thế tử Tấn vương im lặng, vung bàn tay lên, muốn thủ hạ đưa ngân phiếu.
Hắn nhìn ra được, đây là kẻ điên không bị thế tục ràng buộc.
Trừ khi một kiếm giết nàng bằng để vĩnh tuyệt hậu hoạn, nếu không cũng đừng đối đầu với nàng.
Vấn đề là, nàng kêu gọi trợ lực từ phía toàn tộc, muốn giết nàng thì cũng phải giết hơn nửa Mộc thị.
Vì một nữ nhân, đáng giá sao?
Nàng không gì cố kỵ, nhưng hắn thì có. Hắn là đồ sứ quý giá, còn Mộc Vãn Tình cùng lắm chỉ là một viên ngói vỡ, không đáng để ngọc tan đá nát.
Mộc tam gia nước mắt giàn giụa: “Nương, ta không thể rời xa ngươi, xin nương dẫn ta theo, cầu xin nương.”
Hắn cũng đã xúc phạm tới Mộc Vãn Tình rất nhiều lần, bây giờ hắn ta đã là một phế vật, đám thê thiếp của hắn ta đều coi thường hắn.