Mộc lão phu nhân chỉ có hai người con trai, bà ỷ vào trưởng tử nhất, lại yêu thương tiểu nhi tử nhất, lòng bà như bị dao đâm ôm lấy Mộc tam gia khóc lóc thảm thiết: “Cẩm Dao, cháu hãy cầu xin quý nhân cho thêm danh ngạch, chúng ta không thể cốt nhục chia lìa.”
Lần từ biệt này có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại.
Khóe miệng Mộc Cẩm Dao chua xót, đây đã là cực hạn, bà không thấy nhân gia đã mất kiên nhân sao, vì nàng mà tiêu mười lăm vạn lượng bạc.
Quả nhiên, thủ hạ cả giận nói: “Giá chuộc thân của kỹ nữ nổi danh nhất Giang Nam cũng chỉ có mười vạn lượng bạc, ta cũng chưa từng nghe nói còn phải chuộc luôn cả người nhà, làm người, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu không lấy giỏ tre múc nước cũng vô ích.”
Những lời âm dương quái khí này khiến Mộc Cẩm Dao cảm thấy xấu hổ, so sánh nàng với kỹ nữ để nhục nhã nàng, nhưng nàng không thể không nhịn.
Mộc đại gia rất lo lắng, nếu hối hận thì bao công sức đều uổng phí: “Nương, nếu nương không muốn đi thì có thể đổi với tam đệ.”
Mộc lão phu nhân lập tức im lặng, bà không muốn ở lại chịu khổ.
Trong lòng Mộc tam gia phát lạnh, dù sao lão phu nhân cũng yêu thương bản thân nhất, lại càng tuyệt vọng, làm sao bây giờ?
Tức phụ Mộc gia ôm hài tử lớn tiếng khóc, trong lòng tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi.
Đám nữ nhân cùng hài tử phải làm sao đây?
Mấy hài tử rưng rưng nước mắt, khóc đòi phụ mẫu.
Mộc Tử Phượng vuốt đầu nhi tử, trong mắt tràn đầy âm trầm cùng đáng sợ: “Hài tử, nhớ kỹ, không phải cha không cần con, mà là có người ép buộc chúng ta…”
Mộc Vãn Tình muốn giữ hài tử lại để làm lợi thế, bắt bọn họ làm con tin, nhưng nghĩ lại nàng ta phải giúp kẻ thù nuôi dạy hài tử, ha ha, thông minh cái gì, rõ ràng là một kẻ ngốc.
Tất cả những gì hắn muốn làm chính là gieo hạt giống hận thù vào trái tim của hài tử, chờ đợi thời gian.
Mộc Vãn Tình ho khan một tiếng: “Khụ khụ, nếu không, ngươi có thể đổi với hài tử của ngươi? Tuy rằng ngươi là một phế vật vô dụng, cũng không đáng giá một vạn, nhưng vì tình cảm của ngươi dành cho nhi tử, ta có thể chị thiệt, cho ngươi đổi, đến đây, đổi đi.”
Nàng vẫy cái tay nhỏ bé, một vài người trong tộc lao tới, kéo Mộc Tử Phượng tới.
Mộc Tử Phượng bị dọa cho hồn phi phách tán, "Buông ta ra, ta không đổi, không đổi."
"Không đổi? Ngươi định bỏ thê bỏ nhi à? Không được, làm người không thể vô lương tâm như vậy, ngươi nên cân nhắc cho kỹ."
Mộc Tử Phượng vừa tức vừa giận, rõ ràng mọi chuyện là do nàng ta vày ra.
"Ta. . . Là trưởng tử đại phòng, ta phải phụng dưỡng nhị lão, chăm sóc cho bọn họ tới già." Lý do này tương đối hợp lý.
Mộc Vãn Tình lại nhất định phải xé mặt hắn xuống, "Ý ngươi là, ngươi không cần thê nhi? Phải không? Nếu ngươi phủ nhận, vậy ở lại."
Mộc Tử Phượng cực kỳ tuyệt vọng, vì sao lại gặp phải loại người không nói lý lẽ như vậy?
"Đúng, ta không cần."
Mọi người:. . .
Bảo Nhi òa khóc một tiếng, trưởng tức Mộc gia cũng khóc không ra dạng người, đây chính là phu quân tốt mà phụ mẫu đã chọn cho nàng, không có chút đáng tin cậy nào.
Mộc Vãn Tình đi tới trước mặt Bảo nhi, ngồi xổm xuống, ôn nhu nhìn hắn, "Bảo nhi, ngươi xem, cha ngươi nhất định phải rời đi cùng lão yêu bà, hắn không cần các ngươi nữa, nhưng mà không sao, tiểu tiên nữ sẽ bảo vệ các ngươi."
Mộc Tử Phượng thật sự muốn cắn chết nàng, lại bắt đầu nữa.
Bảo Nhi khóc sướt mướt, vô cùng thương tâm, "Sẽ luôn bảo hộ chúng ta sao?"
Trong lòng Bảo Nhi được an ủi vô cùng, chủ động nhào vào lòng nàng, "Tiểu tiên nữ, ta thật khổ, ta muốn ăn kẹo."
Mấy tiểu hài tử đều cực kỳ thích Mộc Vãn Tình, đây là chuyện mà đám người đại phòng nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi.
Người Mộc gia:. . .
Mộc Vãn Tình yên lặng lấy ra một nắm kẹo, cho hắn hai viên, "Ăn đi, ăn kẹo rồi sẽ không thấy khổ nữa."