Mấy tiểu hài tử khác nhìn hâm mộ, Mộc Vãn Tình vẫy vẫy tay với bọn họ, tiểu hài tử hoan hô một tiếng rồi chạy tới vây quanh, Mộc Vãn Tình chia kẹo cho bọn họ.
Sức hấp dẫn của kẹo là rất lớn, hài tử nhận được kẹo đều cảm thấy vui vẻ.
Trong những loại hoàn cảnh như vậy, hài tử sẽ rất dễ tổn thương, tâm trạng của Bảo Nhi nhờ vậy mà được an ủi rất nhiều.
Hắn ôm lấy cổ của Mộc Vãn Tình, "Cô cô, cha ta đi theo lão yêu bà làm gì?"
Mộc Vãn Tình nhướng mày, "Làm chuyện xấu, đi hại người, đi làm người cực xấu."
Mặt Mộc Tử Phượng đều nứt ra, nói xấu hắn ngay trước mặt đứa nhỏ, nàng thật sự tàn nhẫn.
Bảo Nhi vừa nghe, làm chuyện xấu? Làm một người cực xấu? Làm sao có thể chứ? Kẻ xấu không sống lâu, sẽ bị tiểu tiên nữ tiêu diệt. "Vậy. . . Cha có thể đừng đi hay không?"
Vẻ mặt Mộc Vãn Tình buồn rầu, "Không thể, lão yêu bà quen biết một đại yêu quái, đại yêu quái người đông thế mạnh, một mình ta đánh không lại bọn họ, chờ Bảo Nhi lớn lên rồi giúp cô cô đánh, có được không?"
Thế tử Tấn vương:. . . Cho nên, hắn chính là đại yêu quái kia, mẹ nó!
Bảo Nhi dùng sức gật đầu, "Được, ta giúp cô cô đánh hắn."
Mộc Tử Phượng trơ mắt nhìn nhi tử của mình bị Mộc Vãn Tình tẩy não, hốc mắt tức giận đỏ bừng. "Mộc Vãn Tình, ngươi không cảm thấy mình hèn hạ vô sỉ sao?"
Mộc Vãn Tình lạnh lẽo trào phúng, "Vậy ngươi ở lại để tự mình dạy dỗ hài tử nhé?"
Nhắc tới chuyện này, Mộc Tử Phượng lập tức trở thành con rùa rụt cổ.
Mộc Vãn Tình đã sớm nhìn thấu nam nhân đích phòng Mộc gia, không có chút trách nhiệm nào, chuyện tốt thì xông lên phía trước, khi cần chịu trách nhiệm thì rụt về phía sau.
"Ha ha, cái gọi là ái tử tình thâm cũng chỉ có thế, chỉ cần thật sự yêu thương hài tử, đừng nói bất chấp tính mạng bảo hộ hài tử, cho dù không thể, cũng sẽ không nói ra những lời châm ngòi ly gián."
Dù sao thì, kế tiếp mấy hài tử này sẽ sống và trưởng thành dưới mí mắt nàng.
Muốn sống yên ổn, phải xem nàng có vui hay không.
"Cũng đúng, thê tử thì có thể tái hôn, nhỉ tử nhi nữ thì cũng có thể sinh lại đứa khác, muốn sinh bao nhiêu mà chả được, vứt đi vài người thì có tính là gì đâu."
Mộc Tử Phượng không khỏi thẹn quá hóa giận, "Mộc Vãn Tình, tiện nhân ngươi. . ."
Mộc Vãn Tình lạnh lùng nhìn hắn, "Ta muốn một cái răng cửa của hắn."
"Rầm." Tộc nhân Mộc thị dùng một quyền đánh trúng miệng Mộc Tử Phượng, Mộc Tử Phượng phun ra hai cái răng máu.
"Thật ngại quá, không khống chế được lực đạo."
Mộc Tử Phượng trừng mắt nhìn tộc nhân trước mắt một cách không tưởng nổi, người trước kia cúi đầu khom lưng trước mặt hắn sao lại dám động thủ với hắn? Sao hắn dám?
Thế tử Tấn vương không thể nhìn thêm nữa, đứng lên nói, "Đi thôi, xuất phát."
Hắn ra lệnh một tiếng, thủ hạ được huấn luyện vây quanh một cách bài bản, theo hắn đi ra ngoài.
Mộc Cẩm Dao ngẩn người, vội vàng đuổi theo, trước khi đi, nàng chắp hai tay với Mộc Vãn Tình, hành lễ.
Xin nàng che chở cho những người đại phòng sẽ ở lại.
Mộc Vãn Tình không đáp lại, thần sắc vẫn luôn nhàn nhạt.
Mộc Cẩm Dao cũng không thể làm gì được, nhưng nàng tin tưởng vào nhân phẩm của Mộc Vãn Tình, lấy tính cách của nàng sẽ không cố ý làm khó phái yếu.
Mộc nhị thiếu gia không khỏi nóng nảy, "Chúng ta còn chưa thu thập xong hành lý. . ."
"Vậy thì bỏ đi." Mộc đại phu nhân là một nữ nhân khôn khéo, cũ không đi mới không tới, có quý nhân làm chỗ dựa thì còn sợ cái gì? "Lão đại, ngươi cõng cha ngươi, lão nhị, ngươi đi đỡ tổ mẫu, động tác nhanh nhẹn lên, mau đuổi theo."
Phía sau truyền đến thanh âm lạnh nhạt của Mộc Vãn Tình, "Ta lấy thân phận tộc trưởng của Mộc thị tuyên bố, đích phòng Mộc gia phản bội gia tộc, tất cả đều chết bất đắc kỳ tử ở bên ngoài, từ nay về sau, không còn đích phòng nữa."
Mấy người đích phòng Mộc gia khẽ dừng bước, sắc mặt khó coi tới cực điểm, nhưng vẫn lao ra ngoài.
Chờ bọn họ lảo đảo lao ra ngoài, thế tử Tấn vương đã mang theo người lên ngựa, chỉ để lại cho bọn họ một chiếc xe ngựa.