Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 188 - Chương 188.

Chương 188. - Chương 188. -

Mộc nhị thiếu nhìn trái nhìn phải, "Chỉ có một chiếc? Làm sao có thể chứa được nhiều người như chúng ta chứ?"

Không ai thèm để ý tới bọn họ, hai chân thế tử Tấn vương kẹp bụng ngựa, dẫn đầu xông ra ngoài.

Mấy người đại phòng đều trợn tròn mắt, những ngày tháng tương lai dường như không tốt đẹp như bọn họ tưởng tượng.

Mộc Cẩm Dao ngồi sau lưng thế tử Tấn vương vẫy tay với bọn họ, động tác ý bảo mau đuổi theo a.

Thật sự là sầu chết người, lúc này còn ngại đông ngại tây, quá chậm chạp.

Mộc đại phu nhân vội vàng đỡ phu quân cùng bà bà lên xe ngựa, "Chúng ta chen lấn một chút, vạn sự khởi đầu nan, con đường sau này sẽ càng thuận lợi, ta tin tưởng năng lực của Cẩm Dao."

"Tử Phượng, ngươi vào làm đây gì? Đi đánh xe đi."

Mộc Tử Phượng chính là quý công tử, sao có thể từng làm qua chuyện này? Trước đây còn có mẫu thân cùng thê tử ở phía trước. "Ta không biết."

Mộc đại phu nhân thật sự muốn tát một cái, hai nhi tử cái gì cũng không biết.

Quên đi, lúc này không phải lúc để quan tâm chuyện này. "Để ta."

Mộc lão thái thái bị chen lấn thiếu chút nữa thở không nổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy thoải mái, một ngày nào đó bà sẽ trở về, hung hăng giẫm tất cả những người đã tổn thương bà ở dưới chân, muốn Mộc Vãn Tình hối hận vì những chuyện đã làm.

Cứ như vậy, đám người đại phòng cưỡi xe ngựa đuổi theo đoàn người, từ đầu đến cuối đều không có quay đầu lại.

Cho nên, bọn họ cũng không thấy đám thê thiếu đuổi theo.

Tiểu tức phụ Mộc gia cùng thứ tử thứ nữ thiếp thất đều ngơ ngác nhìn theo xe ngựa đi xa, nội tâm tràn ngập sự sợ hãi.

Cứ như vậy mà bỏ lại bọn họ?!

"Đều vào trong." Bên trong truyền đến một tiếng kêu.

Người đại phòng nhìn nhau, nhìn thấy được sợ hãi trong mắt nhau.

Bọn họ già yếu bệnh tất rơi vào trong tay Mộc Vãn Tình, còn có thể sống yên ổn được sao?

Toàn bộ đại sảnh đã chật ních người của Mộc gia, Mộc Vãn Tình giơ tay lên, "Đều xếp hàng xong, hiện tại phân tiền, trên mười ba tuổi đều được chia tiền."

Tiếng hoan hô muôn lật đổ mái nhà, vui mừng khôn xiết.

Người đại phòng ngơ ngác nhìn tất cả, trong lòng càng bi thương.

Mộc Vãn Tình tiếp tục nói, "Nhưng mà, phải trừ đi một trăm lượng tiền xe ngựa trước, bảy trăm lượng để lại chỗ ta trước, khi đến biên quan lại đưa cho mọi người mua nhà, số còn lại chia cho mọi người tiêu xài trên đường."

Mỗi một khoản tiền đều được nàng an bài rõ ràng, tình huống mỗi nhà đều không giống nhau, ở loại thời điểm khó khăn này chỉ có thể thống nhất quản lý.

Nàng phải đảm bảo mỗi nhà đều có thể vượt qua khó khăn này một cách an toàn và ổn định.

Mọi người tính toán, như vậy hẳn có thể phân được hơn hai trăm? Không tệ.

Có người nhịn không được hỏi, "Còn bạc của mấy hài tử thì sao?"

Mộc Vãn Tình đã sớm cân nhắc kỹ, "Tạm thời do ta bảo quản, hài tử từ bảy tuổi tới dưới mười ba tuổi tiến vào học đường Mộc thị để học tập, hài tử từ ba tuổi tới dưới bảy tuổi tiến vào nhà trẻ Mộc thị học tập, mỗi tháng hai lượng bạc bao ăn ở, trừ vào khoản tiền này đi, chờ bọn họ tròn mười ba tuổi là có thể nhận được số tiền còn lại."

Vấn đề giáo dục cho đời sau chính là chuyện mấu chốt, sau khi bồi dưỡng hài tử thành tài có ích, nàng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nàng coi trọng việc giáo dục, giáo dục là kế hoạch trăm năm, một gia tộc muốn phát triển, không phải chỉ dựa vào một người, mà là vô số nhân tài cùng nhau nỗ lực.

Có người không thoải mái trong lòng, "Vì sao không thể để phụ mẫu và gia đình giữ?"

Mộc Vãn Tình nhàn nhạt liếc hắn một cái, đây là một tộc nhân đã cưới nhị thê, tiền thê sinh được một đôi nhi nữ, hoàn toàn đối lập rõ ràng với hài tử do hậu thê sinh ra, cái trước là khất cái, cái sau là vương tử.

Chỉ có thể nói, tộc nhân tốt xấu lẫn lộn.

Tất cả những gì nàng có thể làm chính là tạo ra một môi trường tương đối công bằng cho mỗi hài tử.

Tất nhiên, điều này cũng sẽ cách ly sự kiểm soát của phụ mẫu đối với hải tử của mình ở mức độ nhất định.

Bình Luận (0)
Comment