Mộc Vãn Tình cầm xem biểu đồ doanh số nửa tháng nay, tất cả tin tức đều phải tổng hợp đến chỗ nàng, nàng lại hạch toán.
"Có chuyện thì cứ nói thẳng, ta còn có rất nhiều việc phải làm."
Mộc Dung Tuyết hiểu rất rõ nữ tử trước mắt là người ân oán rõ ràng, "Ngươi không chút giữ lại mà đem những tri thức này truyền thụ cho ta, thật sự không cảm thấy thiệt thòi sao? Ta dù sao cũng là người tam phòng."
Mộc tam gia không thể đi theo đại phòng liền bắt đầu cuồng loạn ầm ĩ hai ngày, nhưng không ai dỗ hắn khuyên hắn, bị ngó lơ vài ngày hắn liền yên tĩnh lại.
Không có mẫu thân cùng huynh trưởng che chở làm chỗ dựa, hắn liền trở nên sợ hãi.
Hiện giờ tam phòng do Mộc Dung Tuyết làm chủ, nàng đối xử với phụ thân cũng không tệ lắm, cho ăn cho uống, còn để di nương hầu hạ hắn.
Mộc Vãn Tình không ngẩng đầu, "Cũng không có xóa tên tam phòng các ngươi, vẫn là người của Mộc gia, ta chỉ quản chuyện chứ không quản người, chỉ cần ngươi đủ ưu tú thì sẽ có cơ hội."
Nói rất dễ nghe, kỳ thật Mộc Dung Tuyết đứng về phía nàng.
Chỉ cần đầu óc Mộc Dung Tuyết đủ thanh tỉnh, có thể quản được người tam phòng, nàng liền không ngại cho thêm nhiều cơ hội.
Tâm tình Mộc Dung Tuyết rất phức tạp, "Vậy ngươi không sợ ta phản bội ngươi sao?"
Mộc Vãn Tình rốt cục ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn nàng, "Chỉ khi ở Mộc gia, ngươi mới có thể phát huy ra hết tài hoa của mình, nhưng ở các tộc khác, nữ tử không được xuất đầu, cho dù có thông minh có tài hoa đến đâu, nhiều lắm cũng chỉ là đá kê chân cho phụ huynh phu quân thượng vị."
Những nữ tử đã từng có cống hiến to lớn trong lịch sử, có mấy người là được ca ngợi, lại có mấy người có thể lưu danh sử sách?
Công lao của các nàng đều được tính thành của phụ huynh của phu quân, bọn họ thăng quan phát tài, nói không chừng còn có thể chê ngươi không đủ xứng đáng.
"Nếu như, ngươi không muốn làm người, cứ nhất định phải làm đá kê chân không có tiếng tăm gì cho người khác, vậy ta cũng không có lời nào để nói."
Mộc Dung Tuyết là một nữ hài tử rất có dã tâm, cũng có được năng lực nhất định, rất hiếu thắng, làm sao có thể cam lòng làm kẻ tầm thường?
Nếu như chưa từng tự tay kiếm được tiền, chưa từng làm chủ một nhà, nàng còn có thể bị nhốt ở hậu trạch.
Nhưng đã ngửi được không khí tự do, đã được kiến thức qua một thế giới càng tốt đẹp hơn, hậu trách đã không thể giữ được nàng.
Mộc Vãn Tình nói không sai, chỉ có ở Mộc thị, nàng mới là Mộc Dung Tuyết, chứ không phải nữ nhi của người nào đó, thê tử của người nào đó, mẫu thân của người nào đó, người thị tộc nào đó, ngay cả tên cũng không có.
Mộc Dung Tuyết tràn đầy ý chí chiến đấu rời đi, nàng thề, nhất định phải làm tốt hơn người khác, ưu tú hơn bất kỳ ai.
Nàng vừa đi, Mộc nhị gia liền bưng cơm tối tới.
Ánh mắt Mộc Vãn Tình đều sáng lên, "Thật thơm a, là cơm thập cẩm sao?"
Mộc nhị gia mở nắp nồi ra, từng hạt cơm rời rặc, sắc hương ngào ngạt, "Đúng vậy, ngươi nếm thử xem. ”
Mộc Vãn Tình cầm lấy thìa xúc một miếng rồi bỏ vào trong miệng, cơm thấm nước thịt rất ngon, nồi bên dưới hơi cháy giòn rụm, ăn rất ngon.
Mới ăn được hai miếng, bên ngoài liền vang lên thanh âm của Mộc lục thúc, "Tộc trưởng, có vài người không có đủ than củi, thời tiết lạnh như vậy, không có than củi chỉ sợ không chịu nổi."
Than củi cũng không được phân theo gói, cần phải giao dịch với bộ phận hậu cần, bộ phận hậu cần thống nhất mua sắm.
Tình huống mỗi nhà mỗi khác, hoàn toàn do bản thân tự kiểm soát.
Có người lên kế hoạch tính toán kỹ lưỡng đến mức chi tiêu từng ngày, một khi phát sinh ngoài ý muốn, liền không kịp bổ sung vật tư.
Mộc Vãn Tình nhẹ nhàng thở dài một hơi, ăn một bữa cơm đều không yên.
Nàng thật sự không thể hiểu được mấy người này, không thể tích trữ vật tư nhiều một chút sao? Sớm muộn gì đều phải sử dụng.
Tuy nói trên đường, xe ngựa không chứa được nhiều vật tư như vậy, nhưng ít nhất ngươi phải chuẩn bị đủ cho ba bốn ngày.