Thành Cam Châu, ba chữ rồng bay phượng múa to lớn được treo ở trên tường thành cao cao, từ xa cũng đã có thể thấy được.
Mộc Vãn Tình vén rèm lên, nhìn tường thành nguy nga cao lớn, mặt mày hơi hơi cong lên, nóng lòng muốn thử.
Nàng đã tới!
Cửa thành có hai hàng người dài, một bên là dành cho thương đội vào thành, một bên là dành cho bá tánh bình thường.
Muốn vào thành cần nộp lệ phí, bá tánh bình thường một người hai văn, nhưng giá cả của thương đội lại là ngẫu nhiên, toàn bộ đều phải nhìn xem tâm tình thủ vệ canh giữ thành.
Rốt cuộc đến phiên đoàn người Mộc Vãn Tình, thủ vệ ngăn bọn họ lại, "Người nào? Tới làm gì? Lấy giấy thông hành ra."
Thẩm Vĩnh sớm đã có chuẩn bị, lấy ra một tờ giấy thông hành, "Ta là thương đội của Quách gia ở Giang Nam, tới đây làm ăn."
Tầm mắt thủ vệ dừng lại ở đội ngũ dài cùng rương hòm, trong mắt lóe lên vẻ tham lam."Mang theo thứ gì?"
"Chỉ có trà và vải vóc." Thẩm Vĩnh làm việc rất khiêm tốn.
Đây đều là thứ tốt, thủ vệ vung tay lên, "Mở rương kiểm tra."
Cử chỉ lúc kiểm tra đặc biệt thô lỗ, hàng hóa bị lật lung tung, Thẩm Vĩnh khẽ cau mày, lại không có phát giân, mà chỉ đưa một khối bạc qua, thủ vệ cầm bạc cân nhắc một chút bạc, thần sắc không vui.
Là chê ít sao?
Thẩm Vĩnh thầm mắng một tiếng trong lòng, chỉ là chó giữ cửa, nhưng còn chưa vào được thành nên không muốn gây xích mích với thủ vệ.
Đây là địa bàn của người khác, trừ phi vạn bất đắc dĩ, không thể gây chuyện.
Bọn họ là cầu tài!
Hắn lại nhét thêm hai khối bạc đi qua, lúc này thủ vệ mới thu vào trong ngực, "Động tác cũng nhẹ nhàng hơn một chút."
Những thủ vệ khác cũng thu liễm rất nhiều, toàn bộ quá trình đều được Mộc Vãn Tình nhìn vào trong mắt, trong lòng suy ngẫm.
Rèm được vén lên, Mộc Vãn Tình lập tức mở to hai mắt, một bộ dáng vẻ sợ hãi rụt rè không dám đến gần người lạ.
Thủ vệ đánh giá Mộc Vãn Tình mấy lần, dáng dấp môi đỏ răng trắng, mi thanh mục tú, mặc một thân cẩm y rực rỡ, trang phục tiêu chuẩn của thiếu gia phú thương bình thường.
"Đây là người nào?"
Thẩm Vĩnh tươi cười, "Đệ đệ ta, cố ý dẫn hắn ra ngoài nhìn cảnh đời, muốn học hỏi làm ăn thì phải thừa dịp sớm một chút."
"Quan gia." Mộc Vãn Tình nhỏ giọng chào hỏi, cực kỳ nhút nhát.
Thủ vệ đã thấy đủ loại người, không thèm để ý nữa, chỉ lấy ra một tấm thẻ bài rồi đưa cho Thẩm Vĩnh, "Đây là thẻ bài chuyên dụng cho thương hộ, cầm cái này mới có thể tiến vào chợ chung trong thành, còn nữa, toàn bộ đội ngũ của ngươi ở lại khách điếm Duyệt Lai."
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vĩnh gặp tình huống thủ thành lùa khách, chuyện này thật sự kỳ quái. "Trong thành chỉ có một khách điếm thôi sao?"
Thủ vệ tức giận trợn mắt nhìn hắn, "Kêu ngươi ở thì cứ ở, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, còn muốn vào thành hay không?"
"Vào vào vào." Thẩm Vĩnh quyết định đi vào trước rồi nói sau.
Thủ vệ cất cao giọng gọi một tên thủ hạ tới, "Tiểu Lục Tử, mang bọn họ tới khách điếm Duyệt lai."
Tiểu Lục Tử vui vẻ đáp ứng, giống như gặp phải chuyện cực kỳ tốt gì đó.
Thẩm Vĩnh có chút hoảng hốt, "Tiểu. . . công tử, sao ta cứ cảm giác mọi chuyện không ổn?"
Mộc Vãn Tình cũng cảm thấy có chút cổ quái, "Ngươi đi theo cái tên Tiểu Lục Tử kia dò hỏi xem tình huống này sao."
"Được." Thẩm Vĩnh lập tức đi đến bên cạnh Tiểu Lục Tử, lời nói khách sáo lại khéo léo, Tiểu Lục Tử là một người thẳng tính, trong lúc lơ đãng đã nói ra hết những gì mình biết.
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Vĩnh mang theo thần sắc phức tạp trở về, "Nghe nói khách điếm Duyệt Lai là sản nghiệp của Kỷ gia, gia chủ Kỷ gia là Vệ Chỉ Huy Sứ Cam Châu, nếu là thật, tay của Kỷ gia duỗi ra hơi dài, nhưng liệu là thật sao?"
Đô Chỉ Huy Sứ do Đỗ gia đảm nhiệm, quản lý mười sáu Vệ Chỉ Huy Sứ, phía dưới nữa là ngàn hộ, trăm hộ.
Nói cách khác, nếu so sánh Đô Chỉ Huy Sứ Ty là tổng tư lệnh, vậy Vệ Chỉ Huy Sứ chính là chỉ huy quân đội.
Nói chung, mỗi nhà đều có sản nghiệp riêng, nếu không lợi dung việc công để làm việc tư, hắn cảm thấy khó mà tin được.