Thấy Mộc Vãn Tình bước vào, mọi người rối rít đứng ra, Mộc Tử Ngang kéo nàng ngồi xuống, Mộc Tử Thành đưa một chén sữa tới, "Muội muội, có sữa dê. Nếm thử đi, ta mới vừa thử độ nóng rồi."
"Của khách điểm?"
Mộc Vãn Tình uống một ngụm, hơi nhíu mày, mùi tanh quá nặng.
"Dùng hạnh nhân nấu thêm một hồi, có thể loại bỏ mùi tanh."
Mộc Tử Thành thì không ghét bỏ mùi tanh, nhưng muội muội kiều quý, rất kén ăn, cầm sữa dê đi về phía lò nhỏ bên cạnh, lại nấu thêm một chút.
Tâm tư Mộc Tử Ngang không có ở đây, "Muội muội, ánh mắt tiểu nhị nhìn chúng ta giống như đang nhìn một con dê béo, trong lòng ta sợ hãi."
Mộc Vãn Tình tất nhiên cũng nhìn thấy, tay phải nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, "Như vậy đi, mọi người chia làm hai ca, thay phiên nhau canh giữ cửa viện, hàng hóa phải được bảo đảm an toàn."
"Được."
"Cho người ra ngoài hỏi thăm thử, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng."
"Được."
Mộc Tử Thành đưa sữa dê đã qua chế biến đến trước mặt Mộc Vãn Tình, "Xong rồi, nếm thử một chút xem có được không?"
Mộc Vãn Tình uống một hớp, cao hứng tới mức ánh mắt cũng híp lại, "Không còn mùi tanh, uống rất ngon, cám ơn đại ca, tay nghề của đại ca thật tốt."
Nàng cười ngọt ngào, khen Mộc Tử Thành mặt mày nở hoa, ánh mắt muội muội thật tốt.
Mộc Tử Ngang ghen tỵ, chạy đến trước mặt Mộc Vãn Tình, "Muội muội, ta cũng rất có năng lực, chuyện mà ngươi phân phó ta làm, ta đều hoàn thành."
Mộc Tử Thành trợn trắng mắt, đệ đệ sao lại ấu trĩ như vậy.
Mộc Vãn Tình bị chọc cười, "Đúng đúng, đều làm được."
Nàng đứng lên, "Đi, chúng ta xuống đại sảnh dùng cơm."
Đại sảnh đã đầy người, tiếng ồn ào không ngừng.
Tiểu nhị đưa bọn họ đến lầu hai, "Thật là xin lỗi, phòng riêng đều đã đầy, chỉ có thể mời chư vị ủy khuất một chút, ngồi ở bên ngoài."
Lầu hai cũng là một đại sảnh, lầu ba mới là khu phòng riêng.
Mộc Vãn Tình ngồi ở bên cửa sổ. Cửa sổ đóng cẩn thận, ánh sáng bên trong phòng hơi tối, cho nên đã sớm thắp đèn lồng màu đỏ, bầu không khí tương đối không tồi.
"Món chiêu bài của nhà các ngươi là gì?
Vẻ mặt tiểu nhị đầy kiêu ngạo, "Dê nướng nguyên con, canh thịt dê, bánh thịt dê."
Mộc Vãn Tình nghe xong liền không muốn ăn, "Không có rau quả sao?"
Hành trình lần này vội vã lên đường, cũng không có ăn được một bữa đàng hoàng.
"Xem ngài nói kìa, mùa đông thì lấy đâu ra rau củ." Tiểu nhị kỳ quái hỏi ngược lại.
"Vậy thì dê nướng nguyên con đi." Mộc Vãn Tình gọi lung tung mấy món, không sợ lãng phí, nhóm của nàng có nhiều người.
Món khác còn chưa đụng vào, nàng chỉ ăn một chút dê nướng nguyên con, không thể không nói, món dê nướng này được nướng rất vừa vặn, màu vàng óng, bên ngoài giòn bên trong mềm.
Nhưng không có nước chấm, cứ cảm thấy thiếu cái gì đó.
Những người khác liền ăn như hổ đói, vui vẻ vô cùng.
Ăn được một lúc lâu thì có mấy người từ cầu thang đi lên, tên béo cầm đầu đeo vàng bạc, cả người kim quang.
Y phục lấp lánh.
Những người này vừa tới, tất cả những quan khách đang cười đùa đều câm miệng, thần sắc ngưng trọng.
Tên béo vừa lên nhìn xung quanh, tiểu nhị chỉ chỉ vào Mộc Vãn Tình đang ngồi dựa vào cửa sổ, hắn dẫn theo người tới.
"Các ngươi mới tới hôm nay?"
Thẩm Vĩnh có chút sững sốt, "Đúng vậy."
Tên béo vỗ mạnh bàn một cái, hùng hổ quát lớn, "Mới tới, các ngươi nên nộp phí bảo hộ rồi."
Nga, phí bảo hộ! Mộc Vãn Tình ngồi ngay ngắn người lại, ánh mắt sáng lên.
Tới rồi, kịch hay mở màn.
Thẩm Vĩnh không nghĩ tới từ đầu tới giờ, trong ngoài cấu kết là vì lừa gạt tiền tài, xem ra từ một khắc vào thành kia liền trở thành dê béo.
"Dám hỏi, phí bảo hộ là cái gì? Dựa vào cái gì mà thu? Ai là người ra lệnh thu?"
Tên béo ha hả cười một tiếng, "Các ngươi ở khách điếm Duyệt Lai của Kỷ gia, được Kỷ gia bảo hộ, nên nộp phí bảo hộ, đây là đạo lý hiển nhiên."
Suy luận như vậy mà cũng nói ra được, rõ ràng là cướp tiền, còn tạo cho mình một cái mặt nạ hoàn mỹ.