Vẻ mặt Mộc Vãn Tình vẫn thờ ơ như không có chuyện gì, "Nga, chuyện ta am hiểu nhất chính là chuyện bình định."
Có những lời này, trong lòng Thẩm Vĩnh trấn định hơn không ít, không có người nào mà Mộc tam tiểu thư không giải quyết được.
"Làm sao bây giờ?"
Mộc Vãn Tình uống một hớp trà, "Chờ, ta thích nhất là xem náo nhiệt."
Tên béo không hiểu nỗi, tại sao bọn họ còn dám kiêu ngạo như vậy? Hắn đe dọa, "Biết một thương đội dám phản kháng sẽ nhận được kết quả gì không? Tịch thu toàn bộ hàng hoa, toàn bộ người bị đưa đi đào mỏ."
Ánh mắt Mộc Vãn Tình cũng sáng lên, "Nơi nào có mỏ? Là mỏ than đá sao? Hay là mỏ vàng mỏ sắt?"
Tên béo trợn mắt há hốc mồm, ngàn lần không nghĩ tới nàng lại có loại phản ứng này, hẳn là đầu óc có bệnh đi.
Thẩm Vĩnh vung qua một cái tát, "Chuyện hỏi ngươi thì mau trả lời."
Tên béo kia nào chịu qua tủi nhục như vậy, chỉ cảm thấy gò má cay nóng, cực kỳ tức giận, "Ngươi quan tâm tới mỏ gì để làm gì, sau khi tiến vào mở thì vĩnh viễn đừng hòng sống sót ra ngoài, mỗi ngày không ngừng đào mỏ, ăn thức ăn cho heo, không nghe lời sẽ bị đánh, mỗi ngày có người chết cũng không có ai thèm quan tâm."
Mộc Vãn Tình che lỗ tai, vẻ mặt đầy than trời trách đất, "Ta ghét nhất là nghe phải mấy lời tàn nhẫn đẫm máu này, ai, chúng ta đều là người văn nhã, đánh đi."
"Tuân lệnh." Thẩm Vĩnh lập tức cầm roi ra, quất xuống hai cái.
Tên béo được nuông chiều từ bé, bình thường trầy một chút da cũng phải khóc gào nửa ngày, lúc này bị roi quất, đau tới chết đi sống lại. "Mẹ kiếp, các ngươi lại dám dùng roi quất ta, ta sẽ không bỏ qua. . . a a a."
Hắn bị quất tới lăn lộn trên đất, liên tục kêu gào thảm thiết.
Chưởng quỹ sợ tới mức hồn phi phách tán, muốn đánh thì ra ngoài đánh, xảy ra chuyện ở chỗ này, hắn cũng khó thoát khỏi liên quan. "Mau dừng tay, đừng đánh nữa, thật sự sẽ chết rất nhiều người, hậu quả vô cùng nghiêm trọng."
Những người ngoại địa này to gan lớn mật, lại dám động thổ trên đầu Thái Tuế, thật không muốn sống nữa?
Tên mập mới vừa rồi còn đặc biệt phách lối, nhưng lúc này bị đánh tới phát khóc, "Đừng đánh nữa, ta sai rồi, van cầu các ngươi đừng đánh."
Mộc Vãn Tình đã viết xong một phần thư, "Được rồi, để cho hắn ký tên."
Trong tay tên mập bị nhét giấy và bút lông, đầu óc đều trở nên mù mịt, cũng không thấy rõ phía trên viết cái gì. "Cái gì vậy?"
Thẩm Vĩnh quơ roi quát to, "Có ký hay không?"
"Ký ký ký." Tên béo cũng mặc kệ bên trong viết cái gì, chỉ cần tránh được một kiếp này, hắn sẽ điên cuồng trả thù, trả thù gấp trăm ngàn lần.
Mộc Vãn Tình nhắc nhở, "Lại để cho hắn ký tên."
Tên mập còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể làm theo.
Mộc Vãn Tình thổi thổi thư nhận tội trong tay, mi mắt khẽ nhướng, sau đó liền nghe được bên ngoài vang lên tiếng rống đầy giận dữ, "Người bên trong nghe rõ, cả tòa khách điếm này đều đã bị bao vây, mau ra tự thú. ”
Tên mập lập tức sinh long hoạt hổ, "Cha ta tới cứu ta, ha ha ha, các ngươi xong rồi."
Trong mắt Mộc Vãn Tình hiện lên một tia ánh sáng nhàn nhạt, hất cằm một cái, "Mở cửa sổ ra."
"Để ta, để ta." Thẩm Vĩnh chạy nhanh hơn ai hết, đẩy cửa sổ ra, một trận gió lạnh thổi vào, những người ở trong phòng không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
Thẩm Vĩnh thò đầu nhìn thử, khá lắm, cả con phố đều có đầy binh lính cầm cung tên, đằng đằng sát khí, khiến cho người khác không rét mà run.
"Dưới lầu là người phương nào "
Nam nhân cầm đầu hung thần ác sát, "Ta là Hà Thiên Hộ dưới trướng Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ, ta ra lệnh cho các ngươi thả Hà Phi Hùng ra, ta miễn cho các ngươi tội chết."
Mộc Vãn Tình nhìn thoáng qua tên béo, "Hà Phi Hùng? Nhìn giống như heo a."
Tên béo tức giận không ngừng trợn mắt, tên tiểu tử thúi này là đáng ghét nhất, chờ thoát khỏi nguy khốn xem hắn chỉnh đốn tên này ra sao.
Chân Thẩm Vĩnh có chút mềm nhũn, hơn một hai trăm binh lính vây khốn, xử lý không tốt là xong đời. "Hà Thiên Hộ, ngươi điều động nhiều quân lính như vậy, Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ có biết không?"