Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215.

Chương 215. - Chương 215. -

Thẩm Vĩnh thật lòng cảm thấy Ngũ hoàng tử bị chỉnh rất thảm, nhưng, lần này Mộc tam tiểu thư lại muốn giúp hắn tạo danh vọng? Chuyện này. . . bình thường sao? Hắn không dám hỏi.

"Đây là lệnh bài phủ Ngũ hoàng tử, chuyến đi lần này của ta là bí mật điều tra, vốn không muốn công khai, ai ngờ lại gặp phải chuyện vô pháp vô thiên như vậy, không thể làm gì khác hơn, đành phải cầu kiến Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ."

Một câu bí mật điều tra, khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc.

Nhất là Hà Thiên Hộ, tâm thần cũng rối loạn, một đám phế vật, quá vô dụng, ngay cả chuyện người ta có thân phận gì cũng không tra được, cứ như vậy ào rống tới cửa đòi bạc.

Ngu xuẩn nhất chính là nhi tử của hắn, trong mắt đều chỉ có tiền, tiền trong chảo dầu sôi mà cũng dám đưa tay vớt lên, hắn cũng chả phải là thiếu ăn thiếu uống!

Hắn không nói lời nào, tất nhiên có người mở miệng, "Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ không có ở trong thành, đã ra ngoài tuần tra, không biết lúc nào mới trở về."

Thẩm Vĩnh khẽ cau mày, "Chủ sự trong thành này là ai?"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hà Thiên Hộ, sắc mặt Hà Thiên Hộ lúc trắng lúc xanh.

Thẩm Vĩnh cười lạnh một tiếng, "Khó trách kiêu ngạo như vậy, Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ dung túng ngươi như thế, không khỏi khiến cho người ta nghĩ nhiều."

Tình cảnh này quá xấu hổ, không biết nên kết thúc như thế nào.

Một thanh âm trong trẻo vang lên, "Huynh trưởng cùng tôn tử của một thiếp thất thì đâu phải là thân thích đứng đắn, ta không có một cữu cữu như, phụ thân ta cũng không có tiểu cữu tử như vậy."

Chỉ thấy một thiếu nữ áo đỏ cưỡi một con tuấn mã tới, tiên y nộ mã*, thần thái sáng sủa, rực rỡ như ánh mặt trời.

(*): Chỉ những người nhà giàu mang quần áo sang trọng, hào hoa xa xỉ

(*): Chỉ những người nhà giàu mang quần áo sang trọng, hào hoa xa xỉ

"Đại tiểu thư của Kỷ gia tới rồi."

Hồng y thiếu nữ siết chặt cương ngựa, ngửa đầu nhìn lên lầu hai, "Đích trưởng nữ Kỷ gia - Kỷ Trừng ra mắt thị vệ đại nhân, không biết có thể nói chuyện cùng người sau lưng ngài hay không?"

Thẩm Vĩnh có chút sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Mộc Vãn Tình, Mộc Vãn Tình thưởng thức ly trà, "Mời nàng lên đây đi."

"Mời người lên."

Hồng y thiếu nữ xoay người xuống ngựa, thân thủ lưu loát, phá lệ hiên ngang, tay cầm chặt roi ngựa, thần sắc bình tĩnh đi về phía khách điếm, có binh lính gọi nàng lại, nói nguy hiểm.

Nhưng nàng cũng chỉ khẽ mỉm cười, "Ta không sợ."

Mà trong khách điếm, vẻ mặt Mộc Tử Ngang mê mang, "Muội muội, chúng ta giúp Ngũ hoàng tử thành lập uy vọng như vậy, thật sự tốt sao?"

Đều đã đắc tội chết với người ta, cả một đường đều làm chuyện xấu, không có đạo lý lại đi lấy lòng, cũng không kịp nữa rồi nha.

Mộc Vãn Tình nhíu mày, "Trước đó toàn là chuyện xấu, Hoàng Thượng có thể tin sao? Lại nói, một hoàng tử lại đi lập danh vọng ở chốn biên quan, đây là chuyện tốt được sao?"

Kỷ Trừng lên tới lầu hai, đôi mắt đẹp lưu chuyển, bên trong phòng là một mảnh hỗn độn, trên mặt đất toàn là người bị thương đang nằm.

Nàng chuẩn xác nhìn về phía người duy nhất đang ngồi là Mộc Vãn Tình, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

"Phủ Ngũ hoàng tử còn có thị vệ nhỏ tuổi như vậy sao?" Nàng có loại cảm giác hoang đường, không phải là bị đùa giỡn chứ.

Mộc Vãn Tình hơi nghiêng đầu, gương mặt còn chưa hết nét trẻ con khiến cho nàng nhìn trông giống như một đứa trẻ ngây thơ, nhưng lời nói ra lại không hề ngây thơ, "Hành tẩu giang hồ có ba loại người không thể chọc, nữ nhân, hài tử, lão nhân. Biết tại sao không?"

Nàng vừa mở miệng đánh đổ sự hoài nghi của Kỷ Trừng, "Bọn họ là kẻ yếu, lại có thể sống sót trong giang hồ, tất nhiên là có chỗ dựa."

"Ngươi rất thông minh cũng rất dũng cảm, ta rất thích người như vậy, ngồi đi." Mộc Vãn Tình chỉ vào vị trí đối diện, khí thế hết sức cường đài.

Dám một mình đi vào, không chỉ riêng dũng cảm, sợ rằng là người có chỗ dựa.

Kỷ Trừng hít sâu một hơi, đi tới ngồi xuống ghế đối diện Mộc Vãn Tình, "Ta muốn xem lệnh bài của phủ Ngũ hoàng tử."

Mộc Vãn Tình hất cằm lên, "Cho nàng."

Bình Luận (0)
Comment