Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 225 - Chương 225.

Chương 225. - Chương 225. -

Thấy thế lửa dập mãi không hết, Hà Thiên Hộ tựa như sắp phát điên, đoạt lấy thùng nước trong tay hạ nhân rồi tiến tới.

Đường đi quá chật hẹp, lòng hắn lại nóng như lửa đốt, không biết thế nào mà dưới chân trượt một cái, cả người ngã xuống "bốp" một tiếng, đập vào tảng đá nhô lên, máu tươi từ đầu lập tức tuông ra như suối phun.

"Đại ca."

"Phụ thân."

"Đại nhân."

Biến cố đột nhiên tới khiến cho tất cả mọi người đều choáng váng, cảnh tượng càng trở nên náo loạn.

Bên ngoài Hà phủ, một chiếc xe ngựa dừng lại bên trong hẻm nhỏ.

Một thân ảnh mạnh mẽ vọt tới: "Tiểu thư, đã làm xong."

Rèm vén lên, Mộc Vãn Tình nhìn khói bốc lên nghi ngút tại Hà phủ, nhíu mày hỏi: "Không có ai bị thương, phải không?"

"Không có." Thị vệ nhỏ giọng nói: "Thừa dịp hỗn loạn phóng hỏa, ta đã tránh người khác, không thấy ai rồi mới phóng lửa, những người dân đói đã cầm đồ chạy đi từ cửa sau, Tiểu Dĩ ca cũng đã đưa bọn họ đến chợ, đồ vật vừa bán ra, sẽ không có chứng cứ thực tế."

Trách nhiệm của hắn là phóng hỏa yểm hộ đám dân đói an toàn rời đi, những người khác đều có nhiệm vụ.

Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, một đợt tiến công chớp nhoáng, vừa vào liền phong tỏa tất cả các cửa, khống chế cục diện lại.

Sau đó liền xác định mục tiêu là khố phòng, mỗi người đoạt một thứ rồi hướng về phía cửa sau chạy đi, có người tiếp ứng.

Không thương tổn người vô tội, cũng không giết người.

Không thể giết bất kỳ ai, hạ nhân là vô tội, mà giết quan viên lại là tội khó tha.

Hơn nữa, một khi mở ra hình thức giết quan viên, tựa như mở ra chiếc hộp Pandora, có một số việc sẽ không thể khống chế.

Vẫn là câu nói kia, dân đói cùng bạo dân chỉ có cách nhau một đường ranh giới.

Bạo động cho tới bây giờ đều không phải là cách giải quyết vấn đề tốt nhất.

Không thể mở ra sát giới, nếu không sẽ có người học theo, tòa thành này liền triệt để loạn.

Chiến tranh xảy ra, chịu thương tổn nhiều nhất là bách tính bình thường.

Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu: "Quan ấn đâu?"

"A." Thị vệ vỗ đầu một cái, suýt nữa quên mất.

Hai tay của hắn dâng lên một khối quan ấn, lấy cắp từ trong thư phòng bên ngoài của Hà gia.

"Làm sao ngài biết được Hà Thiên Hộ giấu quan ấn ở sau bức tranh chữ treo trên tường.

Mộc Vãn Tình cầm quan ấn nặng trĩu cười không nói gì, đây mới là mục tiêu cuối cùng của nàng trong đợt hành động lần này, mọi chuyện đều như nàng mong đợi.

Về phần tin tức, tất nhiên là từ Kỷ đại tiểu thư.

Đừng nhìn cho tới bây giờ Kỷ đại tiểu thư chưa từng bước qua cửa nhà Hà gia, nhưng đối với kết cấu Hà gia lại rõ như lòng bàn tay.

Có thể thấy được, người hiểu rõ ngươi nhất vĩnh viễn là đối thủ của ngươi.

Xa xa, nàng nhìn thấy một đám người giục ngựa phi nước đại chạy tới, khóe miệng có chút cong lên.

"Có người đến, ngươi cầm quan ấn đi tới, cứ nói như ta đã dặn."

Một đám binh sĩ vội vã đuổi tới cửa chính Hà gia, nhảy xuống ngựa liền muốn xông vào bên trong.

A, đại môn đã khóa.

Bọn hắn điên cuồng đập đại môn nhưng không có người ra mở cửa.

"Ngô Bách Hộ, tình huống như vậy là sao? Chúng ta đạp cửa đi vào sao?"

Bọn hắn đều là thủ hạ của Hà Thiên Hộ, nghe nói Hà phủ xảy ra chuyện, liền nhao nhao cưỡi ngựa chạy tới cứu viện.

Ngô Bách Hộ có chút chần chờ, không biết tình huống bên trong như thế nào.

Bọn hắn không có lệnh đã tự tiện hành động, đã là vi phạm quy.

Nếu lại tự tiện xông vào, mọi chuyện lại không phải như bọn hắn tưởng tượng, bọn hắn nên giải thích như thế nào?

Hắn dứt khoát cất giọng kêu to, "Hà đại nhân, Hà đại nhân, ngài còn ổn chứ"

Là đi vào hay là chờ ở bên ngoài? Tranh thủ thời gian cho bọn hắn một câu lời chắc chắn đi.

"Hà đại nhân có lệnh." Một thanh âm từ sau lưng vang lên.

Mọi người đồng loạt quay đầu, chỉ thấy một thanh niên cầm trong tay quan ấn của Hà đại nhân đi đến, nhịn không được vội vã mà hỏi, "Hà đại nhân nói thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment