Thị vệ tự nhiên hào phóng thu quan ấn lại, "Đại nhân nói, đóng cửa đánh chó, mọi chuyện đều do hắn tự khống chế bên trong, chút nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều phải làm như không biết."
Cử chỉ của hắn quá tự nhiên, hơn nữa, bình thường Hà Thiên Hộ làm việc đều có tác phong như này, dáng vẻ vĩnh viễn hơn người một bậc, so với người khác thông minh và tài giỏi hơn.
Các binh sĩ nhìn nhau, "Được sao?"
"Đúng vậy."
Thị vệ truyền xong lời nói liền chạy đi, Mộc Vãn Tình cũng không có dừng lại thêm: "Thông báo cho Thẩm Vĩnh, mang theo hàng hóa chạy đến chợ, chúng ta hội hợp với phía bên kia."
Thị vệ có chút sửng sốt, "Tiểu thư, phiên chợ hôm nay chưa mở, phải chờ tới ngày kia."
Mộc Vãn Tình vuốt vuốt quan ấn, "Cầm quan ấn đi tới nha môn một chuyến, phát một tờ thông báo mở chợ, liền định ngày hôm nay, vừa rồi ta đã nhìn qua, đại đã số thương nhân đã đến, có thể mở chợ bất kỳ lúc nào.
Thị vệ bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi Tam tiểu thư vừa đi vừa nghỉ, chính là quan sát tình hình nơi này nha.
Mộc tam tiểu thư không hổ là thần, phần lớn người đi một bước nhìn một bước, mà nàng, đi một bước nhìn mười bước, kế sách đan xen.
"Vâng."
Đám người bọn họ chia ra làm việc, mà một đoàn người Ngô Bách Hộ không dám rời đi, vẫn luôn chờ ở cửa chính Hà gia, chờ thật lâu mới đợi được cửa mở ra.
Mấy hạ nhân lảo đảo nghiêng ngã chạy tới, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, dính đầy bụi đất, chật vật không chịu nổi.
"Gọi tất cả đại phu trong thành tới đây, nhanh lên."
Ngô Bách Hộ tranh thủ thời gian tiến lên, "Quản gia, xảy ra chuyện gì vậy?”
Quản gia túm chặt y phục của hắn, khuôn mặt đỏ bừng, lửa giận phun ra: "Sao các ngươi giờ mới đến?"
Ngô Bách Hộ ngây ngẩn cả người: "Không phải bảo chúng ta canh giữ ở bên ngoài, không cho phép xông vào sao?"
Quản gia không hiểu gì cả, "Cái gì?"
Gia đinh không nhịn được mà kêu to, "Đừng nói nữa, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là tìm đại phu, đem tất cả đại phu tốt nhất đều gọi đến."
Ngô Bách Hộ rướn cổ lên đi đến nhìn, cũng không dám xông vào, trước tìm kiếm hạ nhân hỏi: “Đại nhân lúc nãy đã làm gì, bắt được đám loạn dân chưa?”
Trước khi Kỷ đại nhân đi tuần liền giao mọi việc lớn nhỏ của thành Cam Châu cho Hà Thiên Hộ, Hà Thiên Hộ cũng có chút vốn liếng.
Chuyện xử lý một chút bạo dân hẳn cũng dễ như trở bàn tay.
Ai ngờ, hốc mắt quản gia đỏ lên nói: "Đại nhân ngã một phát, liền bất tỉnh."
Đám người:…
Chuyện này cũng thật thái quá!
Mà bọn họ không biết, phía sau cònt có chuyện còn thái quá hơn đang chờ đợi bọn họ!
Mở chợ! Phiên chợ một tuần một lần được diễn ra trước thời hạn! Khiến cho cả thành đều chấn động!
Chợ vừa mở cửa, người nghe tin liền nhanh chóng chạy tới chen chúc mở gian hàng.
Thương nhân Bắc Sở và Tây Vu liền chậm một bước, chờ lúc bọn họ chạy tới thì vị trí tốt đã bị chiếm sạch.
Có điều cũng không sao, bọn họ chỉ tới để đổi hàng.
Trong lúc nhất thời, khí thế ngất trời.
Có hai gian hàng đặc biệt được hoan nghênh, trong đó có một gian hàng bán đồ tạp hóa lặt vặt, hàng hóa đa dạng, tinh xảo lại xa hoa, chỉ có khuyết điểm là đã qua sử dụng.
"Di, đây là thứ tốt a." Một thương nhân Bắc Sở ngồi chồm hổm, nhìn vào lư hương Kim Đỉnh, lại nhìn quạt ngà voi, lại nhìn cây san hô cao nửa người đỏ rực, nhiều vô số kể, đều là bảo bối cực kỳ khó có được.
Tiểu thương yêu thích không buông tay, "Cái này bán sao? Đồ này lấy từ đâu?"
Thị vệ cũng đang ngồi chồm hổm dưới đất giả làm chủ sạp thần sắc lãnh đạm, "Không cần hỏi nhiều, muốn mua thì mua, không muốn mua thì thôi, một món một ngàn lượng, giá bao trọn hai mươi vạn, không chấp nhận trả giá."
Mấy xe đồ như vậy, giá bao trọn cũng chỉ có hai mươi vạn, khẳng định là rẻ.
Thương nhân Bắc Sở tự biết lai lịch mấy thứ này không tầm thường, nhưng có quan hệ gì chứ, chỉ cần có lợi, cái gì cũng dám làm a.
Hắn vừa nghĩ, liền lập tức gọi một đám đồng bạn tới, cùng bỏ tiền ra mua.
Về phần phân chia như thế nào, là chuyện của bọn họ.
Thị vệ cầm tiền liền chạy, tìm được đám dân đói ở chỗ giao hẹn bí mật, phát mỗi người mười lượng bạc, cầm tiền liền chạy nhanh đi mua đồ ăn.
"Nhớ kỹ, đều ngậm chặt miệng giữ bí mật, giữ ở trong bụng, nếu không ai cũng không cứu được các ngươi, tốt nhất là mang người nhà rời đi, đổi sang thành trì khác làm lại cuộc đời."
Dân đói liều mạng gật đầu, vội vả cầm lấy tiền rời đi, có một khoản tiền này đi đâu mà không được.