Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 227 - Chương 227.

Chương 227. - Chương 227. -

Tại một gian hàng khác, nơi này nấu một nồi trà, cảm thấy hứng thú cũng có thể uống thử một chén.

Mọi người đều tò mò đến nếm thử, không ngờ vị ngon vô cùng, "Nước này được nấu từ cái thứ đen ngòm này sao?"

Thị vệ ra sức giải thích, "Đây gọi là trà gạch, trải qua kỹ thuật chế tạo đặc biệt mà thành, dễ dàng bảo quản, hơn nữa trà gạch này càng lâu năm thì hương vị lại càng thơm, đây là bí pháp độc môn của nhà ta."

Lá trà đối với dân du mục thảo nguyên mà nói chính là nhu yếu phẩm, mỗi ngày ăn xong đều phải uống một chén, thanh lọc dạ dày.

Vậy nên, mức tiêu thụ đặc biệt lớn.

Vừa nghe được có nhiều chỗ tốt như vậy, giá cả cũng rẻ hơn so với trong tưởng tượng, vậy còn chờ gì nữa?

Người này lấy một vạn cân, người kia lấy hai vạn cân, rất nhanh liền bán sạch một nhóm trà gạch này.

Thị vệ lại lấy ra trà thượng phẩm, ra sức thét to, "Lá trà này là bảo bối áp đáy hòm, chúng ta phí sức ba bò chín trâu cũng chỉ thu vào được mấy ngàn cân, đi qua đi lại đừng nên bỏ lỡ, một năm chỉ có một lần cơ hội."

Đây có thể xem là mặt hàng xa xỉ, nhưng cũng không thiếu trên thị trường, bất cứ nơi nào cũng có người quyền quý, bọn họ luôn muốn tận hưởng được những thứ tốt nhất.

. . . . . .

Tại một gian hàng khác, có đủ các loại vải vóc, có vải thượng hạng, cũng có áo vải sợi gai bình thường, đa dạng phẩm loại.

"Tơ lụa tốt nhất Giang Nam, thử cầm để cảm nhận, mượt mà như sữa, tơ dày nhưng lại mỏng nhẹ, chúng ta đi khắp nơi xưởng sản xuất tại Giang Nam, cũng chỉ thu thập được chừng này.…"

"Chúng ta dùng đồ đổi với ngươi, chúng ta có bò nuôi lấy thịt, sản phẩm làm từ sữa.…"

Thị vệ khẽ lắc đầu, nhìn về phía các thương nhân trong đám người, "Chúng ta chỉ cần ngân phiếu, các ngươi có thể trao đổi lại với bọn hắn rồi lại trao đổi với chúng ta"

Tam tiểu thư nói, bạc cũng không lấy.

Trao đổi với bên thứ ba cũng là một phương án tốt, mọi người đều đồng ý.

Chính là có chút khó hiểu, "Tại sao các ngươi chỉ cần ngân phiếu, loại chăn lông thú này nếu mang đến kinh thành bán, có thể tăng giá gấp mấy lần."

Thị vệ cười nhưng không nói.

Thứ mà bọn họ mang theo đều là hàng khan hiếm, chất lượng cũng tương đối tốt, giá cả vừa phải, hơn nữa, đây là lần cuối cùng mở phiên chợ giao dịch trước tết, trước tết chuẩn bị nhiều hàng hóa là một chuyện bình thường, cho nên nhu cầu đặc biệt lớn.

Bọn họ gặp phải thời điểm tốt, cho nên chỉ mất một ngày đã bán hết hàng hóa, hầu bao nhất thời phồng lên, nhiều tiền đến mức khiến cho người ta hoa mắt ván đầu.

Mộc Vãn Tình cũng không có nhàn rỗi, chọn một ít vật tư thiết yếu, chia làm mấy phần.

Chờ lấy được tiền, nàng dựa theo thoả thuận trước đó, phân chia tiền cho mọi người, kể cả số ngân phiếu tống tiền từ Hà Thiên Hộ cũng đem đi chia hết.

Thẩm Vĩnh nhận được một xấp ngân phiếu thật dày, lòng tràn đầy vui mừng, đếm đi đếm lại.

Xấp xỉ mười vạn, một đời này của hắn không cần lo ăn lo uống.

Chuyến đi này đáng giá.

Trên mặt mỗi người đều tràn trề nụ cười hài lòng, phát tài, phát tài.

Mộc Vãn Tình cũng có phần, nàng thật sự kiếm được tiền, thoải mái nói, "Số tiền này đã đúng rồi đúng không?"

Thẩm Vĩnh cười to không ngớt, "Đúng đúng đúng, ngài làm sao có thể phạm sai lầm chứ? Ngài chính là thiên tài nha."

Mộc Vãn Tình hơi gật đầu, "Vậy thì được, chúng ta chia tay tại đây đi."

"Cái gì?" Nụ cười của đám thị vệ cứng đờ.

Mộc Vãn Tình nhìn lại xung quanh, thần sắc dửng dưng, "Ngày đó đã nói rõ rồi, sau khi kiếm được một khoản thì đường ai nấy đi, hôm nay, cũng đã sắp tới điểm dừng của cuộc hành trình, tiền nên kiếm mọi người cũng đã kiếm được, cũng đã đến lúc tách ra, ta chúc các vị phú quý bình an, cả đời vui vẻ."

Trong lòng Thẩm Vĩnh dâng lên một cổ mất mát mãnh liệt, "Tiểu thư, người mặc kệ chúng ta sao?"

"Cũng không phải là người của các ngươi, không có chuyện gì đi quản các ngươi làm gì?" Khóe miệng Mộc Vãn Tình giật giật một cái, mấy người này có phải đã quên mất thân phận của mình rồi hay không, "Các ngươi nên trở về kinh thành, ta cũng nên tới Lương thành, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn."

Bình Luận (0)
Comment