Thẩm Vĩnh cùng đồng bạn giương mắt nhìn nhau, xoắn xuýt không nói nên lời, "Đoạn đường này chỉ có ba huynh muội các ngươi trở về cũng không an toàn, không bằng, chúng ta hộ tống ngươi đến Lương thành rồi lại rời đi. "
Mọi người nhao nhao hưởng ứng, "Đúng đúng, cứ làm như vậy."
Mấy ngày nay đi theo Mộc Vãn Tình lăn lộn, kiếm được một số tiền lớn, trọng yếu nhất chính là, thời điểm ở bên cạnh Mộc Vãn Tình bọn họ cảm nhận được sự an toàn mà trước đó chưa từng có.
Đúng vậy, cảm giác an toàn, là một nữ hài tử tay trói gà không chặt mang đến cho bọn họ, có chút buồn cười, nhưng lại là sự thật.
"Cám ơn ý tốt của các ngươi, ta xin nhận tấm lòng." Mộc Vãn Tình nhẹ giọng nhắc nhở, "Nhưng mà, các ngươi nên nhanh chóng trở về đi, thừa dịp Ngũ hoàng tử còn chưa có biết rõ chuyện này, bí mật đón người nhà rời đi, tùy tiện tìm một tòa thành mà mình thích để định cư, mai danh ẩn tích một đoạn thời gian, chờ chuyện này qua rồi lại nói sau."
"Động tác nhất định phải nhanh, đừng để lỡ mất thời gian tốt nhất, hiểu chưa?"
Bọn họ mượn danh Ngũ hoàng tử để hô mưa gọi gió, thời gian dài, tất nhiên sẽ bại lộ, đến lúc đó chính là tai nạn diệt môn.
Trong lòng mọi người rùng mình một cái, "Biết."
Mộc Vãn Tình khép lại cổ áo lông xù, ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn, "Mọi người đi thôi, thừa dịp Kỷ Vệ Chỉ Huy Sứ còn chưa trở về, Hà Thiên Hộ còn chưa kịp phản ứng, mọi chuyện chưa ổn định, đây chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta thoát thân."
Một thị vệ bật bật thốt lên, "Không lật đổ Hà gia sao?" Hắn còn muốn đi theo Tam tiểu thư làm một đợt, đi theo Tam tiểu thư rất thú vị.
Mộc Vãn Tình không nhịn cười được, "Ngươi nói lời ngu ngốc gì vậy? Chúng ta có bao nhiêu người? Ngoài thành Cam Châu có hơn vạn binh lính, chỉ cần Hà Thiên Hộ ra lệnh một tiếng, chúng ta có cánh cũng không thể bay."
Thẩm Vĩnh lấy can đảm nói, "Trong tay chúng ta có nhược điểm của hứn, sợ cái gì?"
Giấy nhận tội của nhi tử hắn, quan ấn của hắn, đều là nhược điểm.
Mộc Vãn Tình cảm thấy bọn họ quá ngây thơ, không giống với nàng, trải qua nhiều lần bị thất tín, nhân tâm hắc ám thế nào nàng quá rõ ràng.
"Hà gia làm ăn tại nơi này đã nhiều năm, rắc rối khó gỡ, có liên quan đến lợi ích của rất nhiều người, lại có Kỷ gia làm chỗ dựa, có thể nói là một tay che trời ở tòa thành này, tiếng nói của bá tánh trọng yếu sao?"
Thẩm Vĩnh có chút không cam lòng, "Cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ? Bọn họ đều không phải là thứ tốt gì."
Mộc Vãn Tình thản nhiên nói, "Kỷ gia một ngày không ngã, Hà gia liền không ngã được, nhưng Kỷ gia đời đời đều là bộ hạ của Đỗ gia, tận tâm trung thành, còn kiêu dũng thiện chiến, từ nhỏ tới già đều ra sức, không đáng."
Cho nên, chỉ cần có thể ra sức, có thể giữ được điểm mấu chốt, còn trung thành tận tâm, Đỗ gia sẽ ra sức bảo vệ, Hoàng Thượng cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Nước trong quá thì không có cá, người hoàn mỹ quá thì không có ai chơi.
Mà nàng, cũng không phải đang ở trong thời điểm sinh tử tồn vong, vì sao phải khiêu chiến những kẻ đầu sỏ này?
Không cần thiết, thực sự không cần thiết.
Hơn nữa, ai có thể bảo đảm thay đổi là sẽ tốt?
Nàng vĩnh viễn tỉnh táo đến đáng sợ, một đám thị vệ cùng Thẩm Vĩnh nhìn nhau, cũng đúng, vậy liền nghe lời của Tam tiểu thư.
Trước khi đi, Mộc Vãn Tình còn an bài cho bọn hắn rất rõ ràng, "Nhớ thay đổi lại trang phục, giả làm nhóm thương nhân, trộn lẫn trong đám người, nếu còn không được thì tìm quan phủ nhờ giúp đỡ, làm lớn mọi chuyện lên, để cho bọn họ ném chuột sợ vỡ bình, biết không?"
An bài mọi chuyện vẹn toàn.
"Biết." Có người hốc mắt đỏ.
Cứ như vậy, chia ra ba đường, đám thị vệ trở lại kinh thành, người của tiêu cục trở về nhà, ba huynh muội Mộc Vãn Tình đi tới Lương thành, nhanh chóng biến mất ở trong dòng người.