Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 239 - Chương 239.

Chương 239. - Chương 239. -

Du y quỳ rạp xuống, “Thảo dân Tôn Cam Thảo tham kiến bệ hạ.”

Mắt hoàng thượng nheo lại, “Họ Tôn? Ẩn y Tôn Thăng Vân là gì của ngươi?”

Mấy chục năm trước danh tiếng của Tôn Thăng Vân ở kinh thành rất lớn, nhưng hắn lại cự tuyệt chiếu lệnh của triều đình, không muốn vào cung làm thái ý.

Sau này, còn ẩn cư ở vùng nào đó, đến giờ vẫn không có tin tức gì.

“Là gia tổ.” Tôn Cam Thảo cúi đầu sát đất, lại lần nữa hối hận, không nên đến kinh thành, hắn nên nghe lời của tổ phụ, làm một linh y lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm, an phận tích luỹ kinh nghiệm.

Hoàng thượng nhìn chằm chằm hắn, hạ lệnh, “Mời tổ phụ của ngươi vào kinh, việc này liên quan đến tương lai Đại Tề, hắn không có quyền từ chối.”

Dù chỉ còn một tia hy vọng, hắn cũng không muốn từ bỏ.

“Hoàng thượng.” Tôn Cam Thảo khó khăn mở lời, liên luỵ đến hắn thì thôi đi, giờ còn kéo theo cả người nhà. Nước ở kinh thành sâu quá, sơ hở là xong đời.

Đỗ Thiếu Huyên nhìn hoàng thượng dùng quyền bức người, lại nhìn biểu ca với sắc mặt tái nhợt, làm sao mà không hiểu được?

"Hoàng thượng, thần nguyện xin đi mời ẩn y Tôn Thăng Vân, hơn nữa sẽ mang cả những danh y dọc đường trở về."

Lúc này Hoàng thượng đã không thể tin tưởng bất kỳ ai nữa, nhưng Đỗ Thiếu Huyên thì khác, đứa nhỏ này lớn lên cạnh hắn, bản tính thế nào hắn đều hiểu rõ.

Quan trọng là, Đỗ phủ và Thái tử cùng chung số phận, cùng tiến cùng lùi.

Hắn vỗ vai Đỗ Thiếu Huyên, "Được, Thiếu Huyên, hiện tại người mà ta tin tưởng được, chỉ có mình ngươi."

Đỗ Thiếu Huyên sốt sắng, "Mọi chuyện không thể chậm trễ, quản gia, sai người thu dọn hành lí cho ta, mang theo nhiều lương khô chút, đêm nay ta sẽ lập tức khởi hành, Hoàng thượng, biểu ca, hai người đợi tin tốt từ ta."

Hoàng thượng liền thích những người trẻ mà nhiệt thành như vậy, trọng tình trọng nghĩa.

Chính vào lúc này, quản gia vào bẩm cáo, “Chủ tử, thế tử Tấn Vương cầu kiến.”

“Không gặp” Đỗ Thiếu Huyên mất kiên nhẫn, nước dâng đến đầu rồi, làm gì có tâm trạng ăn uống “Nói ta không rảnh, lần sau muốn gặp thì phải báo trước.”

Hỉ nộ đều thể hiện rõ trên mặt, không chút giấu diếm, Hoàng thượng không nhịn được mà cảm thán, “Ngươi vẫn không thích hắn như trước a.”

Theo lý mà nói, đám hài tử này cùng nhau lớn lên, tình cảm hẳn phải không tồi, nhưng, tính cách khác xa nhau, lại không hợp nhau.

Quan hệ của Đỗ Thiếu Huyên và Thái tử tốt nhất, mà thế tử Tấn vương đối xử với ai cũng tốt, khôn khéo nhanh nhẹn, muốn gì được nấy.

“Phiền nhất là mấy người trước mặt cười nói vui vẻ, sau lưng thì đặt điều nói xấu.”

Khóe miệng Thái tử hơi co lại, biểu đệ cái gì cũng tốt, chỉ là hơi thẳng tính, có điều, phụ vương thích những người như vậy, vì người cảm thấy yên tâm.

“Phụ hoàng, Thiếu Huyên không phải là cáo trạng, hắn chỉ là nghĩ gì nói đó.”

Hoàng thượng trầm mặc một hồi, biểu đệ cáo trạng hay không thì không biết, nhưng biểu ca nhất định là đang mách lẻo.

“Trẫm lại không biết tính nó sao? từ nhỏ đã nghĩ gì nói đó, không để bản thân chịu chút uỷ khuất nào, năm đó huynh trưởng không cẩn thận làm vỡ bình hoa, rồi đổ tội cho Thiếu Huyên, những người khác đều nói giúp huynh trưởng, tiểu tử này chẳng nói chẳng rằng đã cầm bình hoa đập đầu tên đó, năm đó nó mới mấy tuổi chứ?”

Đỗ Thiếu Huyên cười ngượng, “Hoàng thượng, sao người vẫn cứ nhớ những chuyện này vậy? lúc đó ta mới bảy tuổi, là hài tử ngây thơ chưa biết gì.”

Lúc đó, hắn một mình đánh mấy người, cho đến khi Thái tử gọi người đến giúp.

Trận đấu đá đó đúng là náo loạn, kéo cả con nhà quý tộc vào, ngay cả Thái tử cũng đích thân ra tay.

Còn thế thử Tấn vương lại ở thế trung lập, không giúp đỡ ai, vì sợ đắc tội cả hai bên, đây cũng là lý do vì sao Đỗ Thiếu Huyên không thích hắn.

Bất kể là đứng về phe nào, đều chỉ giữ một lập trường.

Không có nghĩa khí, làm người dối trá.

Quản gia lại chạy vào, “Chủ tử, thế tử Tấn vương nói có chuyện gấp muốn gặp ngài.”

Thiếu Huyên chỉ đợi chuẩn bị xong hành lí là rời đi liền, làm gì còn tâm trạng gặp người mình không ưa.

Thái tử cau mày, “Nếu hắn đã muốn gặp, thì gặp một lần đi.”

Bình Luận (0)
Comment