Thế tử Tấn Vương mang một chiếc áo lông cừu, nhẹ nhàng phất phất cây quạt, quả nhiên là phong thái phong lưu của một quý công tử.
"Thiếu Huyên, ngươi…"
Hắn mới mở miệng đã bị Đỗ Thiếu Huyên cắt ngang: "Giữa mùa đông mà khua quạt trông thật là ngớ ngẩn, thật không hiểu bên trong đầu ngươi nghĩ cái gì, cả ngày làm bộ làm tịch không mệt mỏi sao? Ta nhìn đều mệt mỏi."
Thế tử Tấn Vương đen mặt, khóe miệng của Hoàng thượng và Thái tử ẩn nấp trong nội phòng đồng thời giật giật, vẫn ngay thẳng như thế, quá dễ đắc tội người khác.
Nếu không phải hắn võ công cao cường, sớm đã bị người ta trùm bao đánh rồi.
Đỗ Thiếu Huyên mặc kệ, từ nhỏ tính tình đã tự do tự tại, ai dám khi dễ hắn liền đánh, cho dù có đánh đại Hoàng tử sứt đầu mẻ trán, cũng bị Hoàng thượng nói một câu tiểu hài tử đánh nhau là rất bình thường rồi cho qua.
Đại Hoàng tử hận chết hắn, nhưng vẫn không thể làm gì được hắn.
Hắn ở trong cung đi ngang, tại Tây Lương cũng là người không ai dám trêu trọc.
"Có việc gì liền nói, không có việc gì thì lăn, đừng lãng phí thời gian của nhau."
Thế tử Tấn Vương trầm mặc, không hiểu tại sao đối phương lại chán ghét hắn như vậy? Rõ ràng, tất cả mọi người rất thích hắn.
Có thể là trời sinh tính khí không hợp nhau đi.
"Ngươi ngươi… Ai, ngươi hẳn là trở về Tây Lương đi." Ánh mắt Thế tử Tấn Vương hơi lóe lên: "Ta muốn nhắc nhở ngươi một chuyện, dưới trướng ngươi có một gia tộc không an phận, ngươi nên trị người cho tốt, cẩn thận đến lúc liên lụy đến ngươi.”
Đỗ Thiếu Huyên cảm thấy kỳ quái: "Ngươi có lòng tốt tới vậy sao? Ta còn cho rằng ngươi chỉ ước gì thấy ta gặp phải xui xẻo, sau đó hung hăng giẫm ta một cước."
Thế tử Tấn Vương:... Người này thật sự quá đáng ghét! Nói bừa lại đúng sự thật.
Nhưng hắn vẫn cố mỉm cười, "Chúng ta là huynh đệ tốt cùng nhau lớn lên, ngươi có hiểu lầm với ta, nhưng ta vẫn luôn hi vọng ngươi có thể sống ta."
Đỗ Thiếu Huyên không nhìn nổi hắn dối trá như vậy, còn huynh đệ tốt nữa, ha ha, hắn có thật tình với ai sao? "Chỉ có vậy thôi sao? Ngươi có thể đi rồi.”
Thần sắc Thế tử Tấn Vương triệt để sụp đổ, hắn tự cảm thấy bản thân văn nhã đứng đắn không ai bằng, nhưng gặp phải loại mãng phu như thế này, ai có thể nhịn được?
Trong khoảnh khắc liền muốn đánh hắn!
Đáng tiếc, đánh không lại! Đánh không lại!
"Ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Ta thật sự lo lắng cho ngươi, gia tộc kia cảm thấy oan ức, cũng cực kỳ bất mãn với triều đình, vạn nhất làm ra chuyện gì, cho dù Hoàng thượng lại tin tưởng ngươi, cũng phải cho thế nhân một công đạo."
"Gây chuyện? Ngươi cứ việc nói thẳng người ta tạo phản, làm gì mà phải vòng tới vòng lui?" Đỗ Thiếu Huyên lập tức hứng thú, "Là ai mà lại có thể khiến ngươi phải coi trọng như vậy?"
Thế tử Tấn Vương khẽ mím môi nói: "Gia tộc Mộc Trọng Đức, lúc trước là Hộ Bộ Thị Lang, trước đó bị xét nhà, lưu đày tới Lương Thành…”
Hoàng thượng ở nội phòng có chút sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc, Mộc Trọng Đức? Tên phế vật kia? Nếu Mộc Trọng Đức dám tạo phản, coi như hắn nhìn sai rồi.
Nhưng có khả năng sao? Mộc Trọng Đức tuy có năng lực, nhưng không phải không thể thay thế.
Đỗ Thiếu Huyên cười nhạo không lưu tình chút nào, "Mộc Trọng Đức muốn tạo phản? Đầu ngươi có phải có bệnh hay không? Một phạm nhân lưu đày mà thôi, còn có thể lật trời sao? Ngươi rốt cuộc có hiểu lầm gì với đãi ngộ của lưu phạm? Tới biên ải thành thành thật thật trồng trọt, phía trên lại có nhiều người quản, giao lương đúng hạn, nếu ăn không hết gói đem đi."
Phạm nhân lưu đày không bằng quân hộ, không có nhân quyền, không thể đơn độc lập hộ, không thể có tài sản riêng, là đối tượng mà quân hộ có thể quát mắng.
"Lá gan của ngươi càng ngày càng nhỏ, cũng đúng, từ nhỏ ngay cả đánh nhau mà ngươi cũng không dám, ngươi như vậy cũng không được."
A, Mộc gia? Tại sao lại có chút quen thuộc nha?
Thế tử Tấn Vương không biểu tình hắn, "Không phải hắn, mà là Mộc Vãn Tình, tộc trưởng đương nhiệm của Mộc thị, tâm tư của nàng quỷ dị, có nguy cơ phản nghịch, không có nửa điểm kính sợ đối với hoàng quyền đối với hoàng thất."