Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 242 - Chương 242.

Chương 242. - Chương 242. -

Thế tử Tấn Vương luôn miệng kêu oan, "Ngũ hoàng tử, ta thật sự không có, ta căn bản chưa từng nhìn thấy Mộc Cẩm Dao, cũng không biết ai đã ăn nói linh tinh bên tai ngài, người kia là muốn châm ngòi ly gián quan hệ của hai chúng ta, ngài cũng không thể bị mắc lừa như vậy.”

Chuyện này nhất định là do Mộc Vãn Tình giở trò, nàng vừa thông minh lại vừa ngoan độc.

Ngũ hoàng tử một chữ đều không tin, "Ha ha, Tiêu Hi Đằng, bây giờ ta mới biết ngươi chính là một người dám làm mà không dám nhận, đồ ngụy quân tử, uổng cho ta trước kia coi ngươi là huynh đệ tốt, ngươi cảm thấy ngươi xứng với ta sao?”

Chỉ cần Thế tử Tấn Vương có thể thẳng thắn hơn, hắn cũng sẽ không tức giận như thế.

Với hắn mà nói, đây chính là là song trọng phản bội.

Hắn hiện tại càng tin tưởng, những lời đồn đại gây bất lợi với hắn gần đây đều là do Tấn Vương thế làm ra, cố ý bôi nhọ hắn.

Đây là làm việc trái với lương tâm nên chột dạ, xuống tay trước.

Hắn càng nghĩ đến việc này lại càng tức giận, tiếp tục vung một quyền xuống.

Thế tử Tấn Vương nghẹn khuất muốn chết, trước đó hắn cũng không biết Ngũ hoàng tử coi trọng Mộc Cẩm Dao.

Nhưng ván đã đóng thuyền, hắn cũng không thể đem nữ nhân của mình chắp tay nhường đi.

Là nam nhân cũng không thể nhẫn.

Điều may mắn duy nhất chính là, Mộc Cẩm Dao đủ thông minh, giúp hắn không ít việc, còn giúp hắn ngăn cản một lần hạ độc.

Nữ nhân Mộc gia quả nhiên danh bất hư truyền, đều phòng ngừa chu đáo, sớm dự đoán mọi việc trước.

Nếu như có thể bắt Mộc thị nhất tộc quy phục hắn, vậy liền như hổ thêm cánh.

Cho nên, mới có một chuyến đi như vậy.

Hắn căn bản không phải muốn xử lý Mộc Vãn Tình, mà muốn dồn nàng vào đường cùng, khi không còn lối đi, chỉ có thể tìm tới hắn.

Tỷ muội Mộc gia hợp tác, nhất định có thể trợ giúp hắn đứng lên vị trí cao nhất,

"Ngũ hoàng tử, ngài thật sự hồ đồ rồi, không tin tưởng huynh đệ cùng nhau lớn lên, ngược lại đi tin tưởng đám hỗn đản ngoài kia, ngài khiến ta cảm thấy rất thất vọng, ta thật đau lòng."

Không nghĩ hắn còn dám cắn trả như vậy, Ngũ hoàng tử tức giận đến toàn thân phát run, đem một phần thư đập tới trên mặt hắn, "Tự ngươi xem đi."

Thế tử Tấn Vương không kịp chờ mà mở ra xem liền, ánh mắt tối sầm lại, trên đó viết mọi chuyện phát sinh, thời gian địa điểm, còn tô lên vài nét bút họa.

Mặc dù chỉ là vài nét bút đơn giản, nhưng vẫn có thể nhìn ra bộ dáng đặc thù của Thế tử Tấn Vương cùng với Mộc Cẩm Dao, một chút liền có thể nhận ra.

Hai người liếc mắt đưa tình, xứng với câu đối,

Nam nhân: Tình không biết bắt đầu tự bao giờ, mới thoáng chốc đã đậm sâu.

Nữ nhân: Cho dù bị vứt bỏ, cũng không oán không hối.

Nét vẽ của bức họa này cũng không phải là quá tốt, nhưng thắng ở chỗ có sức cuốn hút, khiến người ta như bước vào bức họa, cảm thụ một phần không khí ngọt ngào kia.

"Là nàng, nhất định nàng."

Ngoại trừ Mộc Vãn Tình ra, không còn người khác.

Nàng thật sự khinh người quá đáng, rõ ràng đã cầm mười lăm vạn phí bịt miệng, còn bất cẩn như thế, một kẻ tiểu nhân

Ngũ hoàng tử cũng không phải bị một phần thư này dắt mũi, hắn cố ý để cho người đi dò hỏi qua quán trọ này, quả nhiên là sự thật.

Những chuyện này hợp lại với nhau, lúc ăn tết lại bị phụ hoàng bắt bẻ mắng vài câu, hắn nhẫn nhịn đã lâu, cơn tức giận liền bùng phát ra lửa.

Mẹ kiếp, người nào cũng đều nhắm vào hắn, với phụ hoàng thì hắn không dám nói gì, nhưng cũng cần có người để cho hắn trút giận.

Chính là Thế tử Tấn Vương.

Trong phủ Thừa Quốc công không có trưởng bối, chỉ có Đỗ Thiếu Huyên là người thích đánh nhau, là địa điểm tốt để ước chiến, đánh vỡ đầu cũng không ai dám quản.

Tâm tư Thế tử Tấn Vương xoay chuyển: "Ngươi trước đừng kích động, chúng ta đều bị một người đùa giỡn, là Mộc Vãn Tình, đường muội của Mộc Cẩm Dao, nàng từ nhỏ ghen ghét đường tỷ xuất sắc, cho nên…"

Nghe xong lời này, Ngũ hoàng tử càng tức giận hơn, "Đánh rắm, ngươi tìm người đội nồi mà lại qua loa có lệ tới vậy, đây là xem thường ta sao?"

Một nữ hài tử được nuôi trong khuê phòng thì có bản lĩnh gì chữ?

Thế tử Tấn Vương đầu đau muốn nứt ra, nếu còn đánh tiếp như vậy nữa, ai cũng đều không có lợi.

Bình Luận (0)
Comment