"Đỗ Thiếu Huyên, ngươi đừng có ở bên cạnh xem náo nhiệt nữa, mau tới hỗ trợ ta."
"Được a." Đỗ Thiếu Huyên nhanh chân chạy tới, đánh một quyền vào mũi Thế tử Tấn Vương, Thế tử Tấn Vương chỉ cảm thấy đau nhức một trận, máu chảy ra.
"Hỗn đản, ngươi thế mà lại đánh ta."
Đỗ Thiếu Huyên không vui nói: "Nói nhảm cái gì vậy, ta là đang can ngăn, vì vội quá nên có chút sai lầm, ngươi cùng đừng có mà phủi nhận lòng tốt của ta.
Sao có thể nói ra được lời nói không biết xấu hổ như vậy chứ, Thế tử Tấn Vương tức giận đến mức toàn thân phát run.
"Các ngươi liên hợp lại khi dễ ta, ta phải vào cung cáo trạng."
Hắn chỉ muốn hù dọa đối phương một chút, cũng không dám vào cung cáo trạng thật sự.
Nói nhảm, bất luận ngươi đúng hay sai, một người là nhi tử của Hoàng thượng, một người là cháu trai ruột của Hoàng Hậu, đôi phu thê tôn quý nhất kia còn đứng ra giúp hắn sao?
"Cáo trạng cái gì?" Một thanh âm lạnh lùng vang lên "Các ngươi ai nấy cũng đều giả vờ giả vịt hay lắm, ngấm ngầm tranh đoạt nữ nhân, còn đánh nhau! Đúng là rất có năng lực!”
Thế tử Tấn Vương cùng Ngũ hoàng tử không hẹn mà đều sửng sốt đến ngây dại, đột nhiên quay đầu lại, a a a, xong đời rồi.
Vì sao Hoàng thượng lại ở đây?
Đỗ Thiếu Huyên đúng là tên hỗn đản, biết rõ Hoàng thượng ở đây, lại không nhắc nhở bọn hắn.
Hết lần này tới lần khác, một tên gia hỏa bụng xấu như vậy, thế mà vẫn có người mắt mù, nói hắn ngay thẳng hào phóng, trái tim ngây thơ.
Khuôn mặt Hoàng thượng tràn đầy thất vọng, nói: "Các ngươi đều lớn cả rồi thế mà còn đánh nhau, không thấy mất mặt hay sao?"
Hai người lúc này mới phản ứng kịp, đồng loạt quỳ xuống mặt đất.
"Phụ hoàng, nhi thần biết sai." Ngũ hoàng tử đặc biệt nhận sai trước, dù sao khi nãy hắn cũng thắng.
Cùng lúc đó, Thế tử Tấn Vương cũng mở miệng.
"Hoàng thượng, chúng ta chỉ đùa giỡn thôi, từ nhỏ đến lớn đã thế, đánh nhau cũng quen rồi."
Ngũ hoàng tử nghe xong liền tức giận quay đầu lại, nói: "Ai mà cùng ngươi đùa giỡn chứ, phụ hoàng, hắn nhốt một nữ tử trong phủ, tự mình phong nàng làm thiếp, hắn cư nhiên dám làm trái luật pháp triều đình."
Dù gì hắn cũng phạm lỗi nhỏ, đánh nhau thì có gì sai? Có nam nhân nào chưa từng đánh nhau chứ?
Nhưng Thế tử Tấn Vương lại phạm phải sai lầm lớn.
Hắn tuy rất xui xẻo, nhưng khi nhìn thấy Thế tử Tấn Vương so với hắn còn xui xẻo hơn, trong lòng cũng được an ủi phần nào.
Thế tử Tấn Vương thầm mắng hắn là tên cẩu nam tử lắm chuyện, mỗi một người bọn họ chẳng ai tốt lành gì, hơn nữa, xuất thân từ trong cung thì có mấy ai là người tốt chứ.
Nhưng hắn không dám phủ nhận, có một số việc không thể xem nhẹ tên này.
"Hoàng thượng, là ta tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, nhất thời phạm sai lầm, xin Hoàng thượng trách phạt, Hoàng thượng muốn đánh, muốn phạt như thế nào cũng được, là ta phụ lòng Hoàng thượng mấy năm nay dạy bảo."
Thế tử Tấn Vương cúi đầu nhận sai, tư thái rất thấp, câu nói còn đánh vào ân tình, dù sao hắn cũng được coi là do Hoàng thượng dạy dỗ.
Nếu là trước kia, Hoàng thượng nhiều lắm là trừng phạt nhẹ, nhưng việc này lại là chuyện lớn, hắn nhất định phải nhúng tay vào.
"Tiêu Hi Đằng, ngươi cứ như vậy mà thích đại tiểu thư Mộc gia đến thế sao?"
Vừa nghe Hoàng thượng gọi tên hắn đầy đủ, trong lòng Thế tử Tấn Vương khẽ rùng mình, đây là nổi giận thật rồi.
Nhưng trên mặt hắn không dám lộ ra, buồn rầu thở dài, nói: "Nàng xinh đẹp như vậy, lại muốn tự hiến thân hầu hạ chăn gối ta, Hoàng thượng, ta cũng là một nam nhân bình thường a, sao chịu được loại mị hoặc này, ta chỉ phạm sai lầm mà tất cả nam nhân trong thiên hạ này đều phạm phải."
Đỗ Thiếu Huyên: "Khá lắm tiểu tử, đây là sự thật sao?"
Vừa nói hắn vừa khẽ cười, nói tiếp: "Ha ha, rõ ràng tham hoa háo sắc, nói không chừng là ngươi ép buộc người ta, ngươi là Thế tử Tấn Vương, những chuyện tranh chấp tước đoạt này chẳng phải ngươi am hiểu nhất à?"
Am hiểu cái quỷ! Thế tử Tấn Vương sắp bị tức chết rồi, sao tên gia hỏa này cứ phải dính vào chuyện này chứ.
"Ngươi ngậm máu phun người, ta đường đường là Thế tử Tấn Vương, còn sợ thiếu nữ nhân bên cạnh sao?"