Cuối cùng sau khi tiễn Tằng đại nhân và đoàn người đi cùng hắn, Mộc Vãn Tình liền sắp xếp một cuộc họp mặt gia tộc. Tất cả nam nữ trên bảy tuổi đều có mặt.
Nghe không hiểu cũng không sao, nhưng bọn họ phải biết sẽ có sự kiện như vậy, phải tập quen với cách sống này.
"Ta muốn thông báo ba sự kiện. Chuyện thứ nhất chính là chuyện ta đã giành được một mảnh đất, dự tính xây dựng một khu phố ăn vặt độc nhất vô nhị ở đó, đầu xuân sẽ bắt đầu."
"Việc thứ hai là các người có một khoản tiền ở chỗ ta, hiện tại các người muốn dùng để tự mua bất động sản khác hay là muốn được chia cửa hàng, các người tự mình lựa chọn đi."
"Ai muốn nhận tiền thì đứng bên trái, muốn chia cửa hàng thì đứng bên phải."
Mọi người trong gia tộc đã sớm nghe nói qua, nhưng hiện tại trực tiếp nghe được như vậy vẫn rất kinh hãi, "Tộc trưởng, một cửa hàng như vậy đáng giá bao nhiêu?"
Mộc Vãn Tình trực tiếp đưa bản thiết kế cho họ, "Đây là bản vẽ thiết kế, một gian ước chừng năm mươi mét vuông, trên dưới có hai tầng, phía sau có hai sân, một sân làm xưởng, một sân làm nơi ở, cũng là hai tầng, đáng giá một nghìn lượng."
Mọi người há hốc mồm, "Giá này có phải cao quá hay không?"
Nơi này là biên quan chứ không phải kinh thành, xây dựng một tứ hợp viện chừng trăm lượng đã đủ tốt.
Phòng ở mà Mộc Vãn Tình xây dựng là kiểu bên ngoài cổ kính nhưng tiện nghi bên trong tương đối hiện đại, không hề rẻ.
"Hiện tại là một ngàn lượng, sau khi hoàn thành sẽ là hai ngàn lượng, sau khi mở ra sẽ là một con gà đẻ trứng vàng, vạn lượng cũng không mua được. Đương nhiên, tất cả đều là tự nguyện. Các người nên suy nghĩ kỹ về việc này. Cầm tiền và rời đi hay ở lại và xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn".
Mọi người đều do dự, "Nếu chúng ta đi, chúng ta có thể đi đâu?"
Mộc Vãn Tình cũng không tức giận, không phải ai cũng sẵn sàng đánh bạc, một số người vẫn muốn sự an ổn hơn.
"Ta sẽ chào hỏi và đưa các ngươi tới vệ sở có điều kiện tốt an toàn, thành thành thật thật làm quân khẩn, về sau nếu gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng thì có thể đến tìm ta. Ta nhất định sẽ giúp nếu có thể."
Còn nếu bình thường không có việc gì làm thì đừng đến tìm nàng, nàng không rảnh.
Nàng đã dẫn bọn họ đến biên quan an toàn, xem như đã hết trách nhiệm.
Thu xếp ổn thỏa cho bọn họ coi như đã là chút tình cảm cuối cùng.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, châu đầu ghé tai thì thầm.
Muốn nàng chăm sóc họ cả đời, làm sao có thể?
Mộc Dung Tuyết nhanh chóng suy nghĩ, nàng là người đầu tiên đứng lên hỏi: "Tộc trưởng, mỗi hộ chỉ có thể có một gian thôi sao?"
Khóe miệng Mộc Vãn Tình hơi cong lên, "Mỗi hộ một gian."
Trong lòng Mộc Dung Tuyết hơi động, "Vậy… nếu ta không ở cùng phụ mẫu thì sao?"
"Có thể." Nhà Mộc Vãn Tình có tới mấy người, có ai một người một gian đâu, ừm, nàng là ngoại lệ.
Mộc Dung Tuyết vui mừng khôn xiết, hai mắt lấp lánh, "Thật tốt quá, ta muốn hai gian, ta có thể chọn trước không?"
Ba mẹ con các nàng một gian, Mộc tam gia cùng tiểu thiếp một gian, như vậy rất tốt, tách ra ở riêng liền có thể thanh tịnh.
Mộc tam gia là người duy nhất không xuất hiện trong buổi họp mặt, mặc dù Mộc Vãn Tình không đuổi hắn ra khỏi gia tộc, nhưng cũng không thay đổi được việc nàng không thích hắn ta.
Mộc tam gia đã không có chỗ dựa, lại quá nhát gan, không dám ra mặt, sợ chướng mắt nàng.
Hiện tại chuyện lớn nhỏ của tam phòng đều do Mộc Dung Tuyết lo liệu.
Mộc Vãn Tình không thể không công nhận Mộc Dung Tuyết là một cô nương thông tuệ, xúc giác rất nhạy bén. "Có thể, đến trước chọn trước."
Mộc Dung Tuyết vui vẻ đi tới chỗ bản thiết kế trước mặt mình, cẩn thận xem xét, "Mấy chỗ đánh dấu này có ý nghĩa gì?"
Tay của nàng chỉ vào chỗ mấy cửa hàng mặt tiền chính giữa, "Đã được chọn, những gian này là của ta, đây là của đại ca, nhị ca, cha, nương và Uyển tỷ."
Nàng lại chỉ vào mấy chỗ cửa ngõ, "Nơi này thuộc về Tằng đại nhân và những người khác."
Khá lắm, cứ như vậy đã mất đi bốn mươi gian, mọi người đều không khỏi sốt ruột, tổng cộng còn lại cũng không nhiều lắm.
Không muốn là một chuyện, nhưng không có được lại là chuyện khác.