Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 275 - Chương 275.

Chương 275. - Chương 275. -

Tại kinh thành, Đỗ Thiếu Huyên tiến cung từ biệt Hoàng hậu, chuẩn bị trở về Lương Thành.

Mặc dù Hoàng thường cực kỳ không muốn, nhưng cũng không thể giữ hắn lại lâu hơn nữa, Tây Lương chính là chỗ dựa của hắn.

Thời điểm đang nói chuyện, nội thị bẩm báo: "Ngô phó tư lệnh cầu kiến."

Hoàng thượng khẽ nhíu mày, Ngô Đông Minh không có việc gì sẽ không vào cung, lại xảy ra chuyện gì? "Cho hắn vào đi."

Đỗ Thiếu Huyênn đứng dậy rời đi: "Bệ hạ, thần tới cung Thái hậu từ biệt, biểu ca tiễn ta đi."

Thái tử có chuyện muốn nói với hắn nên đứng dậy rời đi cùng.

Hai người đi ra ngoài, đi ngang qua Ngô Đông Minh, Ngô Đông Minh hành lệ rồi vội vàng đi về phía Hoàng thượng.

Hoàng thượng nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Sau khi Ngô Đông Min hành lễ, hắn cung kính nói: "Bệ hạ, Mộc Vãn Tình dâng lên phối phương xi măng, nghe nói có ích trong quân sự và dân sinh, giá trị đáng giá hơn thiên quân vạn mã."

Hai người vừa đi tới bên ngoài đồng thời dừng lại, cùng nhau quay đầu nhìn lại.

Hoàng thượng thật sự rất kinh ngạc, "Mộc Vãn Tình? Cái gì Mộc Vãn Tình?"

Lần nữa nghe được cái tên này, điều khiến hắn kinh ngạc chính là nàng vậy mà có thể thông qua Ngô Đông Minh, chạy đến tai của hắn.

Người bình thường cho dù muốn hiến bảo vật quý giá, cũng không tìm được cách nào.

Ngô Đông Minh cúi đầu, cung kính trả lời, "Chính là Mộc Vãn Tình, chất nữ của tiền Hộ Bộ Thị Lang, Tằng nha dịch phụ trách áp giải Mộc gia chính là bạn nối khố của thần."

Hoàng thượng bình tĩnh nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu, "Ngươi còn nhớ rõ tiểu nha đầu kia sao?"

Ngô Đông Minh không dám có nửa điểm chậm trễ, "Thần nhớ rõ, lớn lên thật thông minh."

Đây là đánh giá của hắn đối với Mộc Vãn Tình.

Hoàng thượng vừa đưa tay ra, Ngô Đông Minh liền đặt một phong thư trong tay cho nội thị, nội thị kiểm tra kĩ lưỡng thì phát hiện niêm phong còn nguyên vẹn, không có dấu vết bị mở ra.

Hắn xé mở phong thư liền phát hiện ra bên trong còn một phong thư khác.

Lại mở ra tiếp, lần này lại tiếp tục có thêm một phong thư, bên trên có đề chữ tuyệt mật, chỉ Hoàng thượng mới có thể mở.

Ngoài ra còn kèm một mảnh giấy đầy chữ.

Nội thị không dám nhìn nhiều thêm một cái, đưa mảnh giấy cùng phong thư dâng lên Hoàng thượng, "Là một bức thư."

Hoàng thượng xua tay, không nhận, "Đọc đi."

Nội thị ho khan một tiếng, bắt đầu đọc lên, "Thân gửi đến hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ, hùng thao vĩ lược, thần nữ tộc trưởng Mộc gia Mộc Vãn Tình, trải qua muôn vàn trắc trở, cuối cùng chúng ta đã đến Lương Thành. Cảm ơn trời cao bảo hộ, cảm ơn ân điển Hoàng thượng, trên đường thần vô tình biết được công thức làm xi măng, đặc biệt xin hiến dâng cho bệ hạ, nguyện vì Đại Tề thiên thu vạn đại, giang sơn mãi trường tồn,..."

Mọi người trong phòng đều kinh ngạc không thôi, cũng quá. . . trắng trợn rồi.

Nhưng mà một chiêu này của nàng lại đánh trúng chỗ ngứa của Hoàng thượng, đã nghe đến chán chường những công văn thư tín tẻ nhạt, gặp nàng nói trắng ra như vậy, lòng rất thoải mái.

"Không tồi. Rất hiểu chuyện."

Hắn đã nghe qua rất nhiều lời tâng bốc đường mật, nhưng mấy khi có những lời nào sống động và thú vị như vậy.

"Xi măng là vật kiên cố vô cùng, có thể ngăn cản sự hao mòn của mưa gió cùng năm tháng, nhưng nếu dùng cho việc trùng tu đường xá, xây nhà, thủy lợi, các công trình phòng thủ quân sự, có thể nói là thần vật, tuyệt đối không thể để rò rỉ ra ngoài."

Thần vật? Hoàng thượng nhíu mày, có chút không tin tưởng, một tiểu nha đầu thì làm sao có được loại thần vật gì?

"Thần xin dùng phương pháp điều chế xi măng đổi lấy sự đặc xá cho Mộc thị nhất tộc, không biết có được không? Hoàng thượng anh minh thần võ, cầu xin ngài, xin hãy đáp ứng thỉnh cầu này của thần, thần không muốn mang thân phận tội nhân lưu đày nữa, thật sự rất thảm, đừng nói tới người, ngay cả cẩu cũng dám đạp lên thần."

"Haha" Hoàng thượng không nhịn được bật cười, "Thiếu Huyên, nàng ta thật sự thảm như vậy à."

Đỗ Thiếu Huyên thần sắc nghiêm túc, "Vâng, rất thảm. Lần đầu gặp nàng, đã thấy nàng suýt bị một kiếm xuyên tim. Nếu thần không đỡ kịp kiếm đó nàng có lẽ đã chết."

Lúc ấy cảnh tượng vô cùng nguy hiểm, hắn không cảm thấy vấn đề gì lớn, nhưng giờ ngẫm lại có chút sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment