Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 276 - Chương 276.

Chương 276. - Chương 276. -

Thái tử im lặng, đúng vậy, tù nhân thân phận thấp kém, có thể sống sót đến chỗ lưu đày đã coi như may mắn lắm rồi.

"Thần tin tưởng Hoàng thượng yêu dân như con, có công ắt có thưởng đúng không? Thần cũng rất yêu quý Hoàng thượng bệ hạ, là kính yêu! Kính yêu!"

Trong mắt Đỗ Thiếu Huyên hiện lên một ý cười, câu chữ của nàng vô cùng sống động, như thể người thật đang đứng trước mặt.

Ngay cả Hoàng thượng chưa từng gặp mặt qua Mộc Vãn Tình nhưng vẫn cảm thấy được đây là một nha đầu đáng yêu và thú vị.

Tất nhiên, hắn sẽ không thừa nhận mình có chút bị nàng dỗ đến cao hứng.

Tiếp theo, văn phong của Mộc Vãn Tình liền thay đổi, "Thần muốn thẳng thắn một chuyện, một nhà năm người Mộc Trọng Đức đều không chết, đều bị thế tử Tấn Vương mang đi, thần ti tiện như cỏ rác, bất lực ngăn cản, thần có tội."

Nàng đã nói hết như vậy, người khác còn có thể nói gì? Tại sao nàng cùng thế tử Tấn Vương chiến đấu đến cùng ư?

Nếu luận có tội, nhất định là thế tử Tấn Vương cố ý ức hiếp người khác.

Thái tử khẽ mỉm cười, không sao, chỉ là chút mách lẻo mà thôi, nhưng xem ra Tấn Vương đắc tội nàng rồi.

Không thể không thừa nhận nữ tử này rất thông minh, nếu bây giờ đã thú nhận, ngày sau chuyện có phát hiện cũng nhất định có thể bình an vô sự.

"Cuối cùng, thần chân thành chúc Hoàng thượng khỏe mạnh trường thọ, ngày ngày vui cười, kéo dài thọ mệnh, vĩnh tồn cùng đế quốc."

Dưới đó còn có một chữ ký, con dân trung thành nhất của Hoàng thượng, Mộc Vãn Tình.

Những gì nàng viết quá thẳng thắn, có chút thái quá, nhưng cảm xúc lại đặc biệt chân thành, rất có sức cuốn hút.

Ít nhất là Hoàng thượng và Thái tử đều có ấn tượng tốt về nàng.

Ai lại không muốn có được một người con dân trung thành tận tâm chứ?

"Thái tử, ngươi thấy thế nào."

Thái tử suy nghĩ một chút, "Trước hãy thí nghiệm công thức xi măng, nếu thật sự tốt như vậy, hẳn có thể ban cho nàng một ân thưởng."

Nàng có một câu nói rất đúng, có công ắt có thưởng, có tội ắt có phạt, đó mới là đạo trị quốc.

Hoàng thượng hài lòng mà gật đầu, "Được, chuyện này trẫm giao cho ngươi."

Nói là thần vật, vậy mặc kệ nó thật hay giả, cứ nắm trong tay trước là tốt nhất.

Thái tử liền trả lời, "Vâng, con sẽ thu xếp ngay."

Hắn cố ý chọn một hoàng trang không ai biết đến để làm thí nghiệm, tận mắt quan sát, không dám lơ là dù chỉ một chút.

Đỗ Thiếu Huyên vốn dĩ muốn rời đi, nhưng sự tò mò đã bị câu lên, cố ý ở lại mấy ngày.

Vì tránh hiềm nghi, hắn không tham dự mà chỉ chờ đợi kết quả cuối cùng.

Tại hoàng trang.

Thái tử lấy cớ dưỡng bệnh vẫn luôn ở tại chỗ này, tùy thời giám sát toàn bộ quá trình.

"Điện hạ, bệ hạ đến."

Thái tử đột ngột đứng dậy, vội vàng chạy đến chào đón, "Phụ hoàng, sao người lại đến đây?"

Hoàng thượng cải trang mà đi ra ngoài, cực kỳ khiêm tốn, "Nghe nói hôm nay có kết quả, trẫm cố ý lại đây xem thử."

Không chỉ mình hắn đến, còn mang theo cả Đỗ Thiếu Huyên đi cùng.

Thái tử mang người đi đến khu vực thí nghiệm, "Cởi bỏ khăn che hai bên."

Chẳng mấy chốc, một con đường xi măng rộng rãi phẳng phiu hiện ra trước mặt mọi người.

Nếu đổ nước lên, nó sẽ nhanh chóng lan ra sang hai bên.

Dùng xe ngựa để thử, êm ái và ổn định, không có lõm xuống, di chuyển vô cùng thuận tiện, cực kỳ kiên.

Tới tới lui lui làm chục lần thí nghiệm, ánh mắt mọi người ngày càng hưng phấn.

Hoàng thượng dẫm lên bề mặt, cứng nhưng rất bằng phẳng, "Tốn bao nhiêu vật liệu và nhân lực làm ra nó? Làm mất bao lâu?"

Thái tử mặt mày hớn hở, "Bốn người bọn họ chỉ mất nửa ngày để làm, con đường này chi phí ước chừng nửa lạng, so với gạch đá xanh rẻ hơn tám phần, rất tiết kiệm thời gian và sức lực."

"Quan trọng nhất là, so với đường lót bằng gạch đá xanh bằng phẳng hơn rất nhiều, trời mưa cũng không lầy lội. Con đề nghị nên phổ biến đường xi măng này trên những tuyến đường chính trong thành."

Trong nội cung thì không cần thứ này.

Hoàng thượng khẽ gật đầu, "Được."

Bình Luận (0)
Comment