Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 277 - Chương 277.

Chương 277. - Chương 277. -

"Còn tu sửa phòng ốc thì thế nào?"

Thái tử đưa bọn họ tới một gian nhà gạch mới xây, "Chính là ở đây, độ kết dính của nó không thua gì nước gạo nếp."

Những bức tường xây dựng bằng nước gạo nếp và đất, việc tu bổ thường không tốn kém.

Nhưng dạo này lương thực khan hiếm, bá tánh còn không đủ ăn chứ đừng nói đến dùng nước gạo nếp xây dựng nhà.

Một khi xi măng được đưa vào sản xuất, chi phí giảm đi rất nhiều, đây là điều vô cùng tốt đối với đế quốc và bá tánh.

Thái tử rất có hứng thú với xi măng, "Phụ hoàng, vật liệu này có thể dùng để xây dựng đập ngăn lũ."

Nói nó là thần vậy, quả thật không hề sai, thứ này thật quá hữu dụng.

Đỗ Thiếu Huyên đảo mắt, "Bệ hạ, thần muốn xin cho Tây Lương sử dụng xi măng. Tường thành ở nơi này đổ nát bất kham, đã tu sửa nhưng không thành."

Mỗi năm bạc được ban xuống không nhiều lắm, để nuôi quân doanh còn không đủ, nói gì đến tu sửa tường thành.

Yêu cầu này vô cùng hợp lý, Hoàng thượng tâm tư xoay chuyển, "Đi tìm nha đầu kia hỏi rõ."

Tiểu nha đầu kia rất thông minh, nói là làm thực nghiệm, nhiều khi nàng đã tự dùng cho chính mình rồi.

Đương nhiên, nàng chỉ có thể tự mình dùng, không thể truyền bá nó.

Đỗ Thiếu Huyên vui sướng đáp ứng, "Thần cảm tạ bệ hạ, vậy người có phải nên ban ân điển cho nàng không?"

Hoàng thượng suy nghĩ một chút, "Truyền chỉ, đặc xá cho Mộc gia, ban thưởng cho Mộc Vãn Tình trăm lượng vàng. Còn ba đời dưới Mộc Trọng Đức không được nhận ân xá."

Rất nhiều người vô tội thuộc Một thị nhất tộc đều bị Mộc Trọng Đức liên lụy, hiện giờ Mộc Trọng Đức đã chạy trốn, Mộc Vãn Tình lại lập công, cũng nên đặc xá cho nàng.

Hắn dù sao vẫn thích người có tài, có công ắt thưởng.

Đỗ Thiếu Huyên thật lòng vui thay cho tiểu nha đầu kia, nàng đã tự do, "Thần thay mặt Mộc Vãn Tình cảm tạ ân đức của bệ hạ."

Hắn biểu hiện rất vui sướng, Hoàng thượng không nhịn được mà nhìn kỹ, "Ngươi tựa hồ rất tốt đối với nàng."

Hài tử này cũng đã đến tuổi lập thất, thiếu niên xuân tâm chớm nở, nhưng, thê của hắn có thể là thường dân, tuyệt đối không thể là tù nhân lưu đày Mộc Vãn Tình.

Không phải bản thân nàng không đủ tốt, mà là, lưu đày chính là vết nhơ của nàng.

Đỗ Thiếu Huyên liền thẳng thắn, không có gì dấu diếm, "Thần với nàng là bằng hữu, vô cùng ngưỡng mộ nàng. Thần còn nghĩ xem tại sao nàng ta không phải là một nam nhân."

Lại nữa rồi, lại nữa, Thái tử không khỏi trợn mắt.

Hoàng thượng nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, mới xác định đúng là hắn không hề có ý nghĩa gì khác.

Tiểu tử này có vẻ còn chưa thông suốt được.

Một đạo thánh chỉ từ trong cung vừa ban ra, người dân toàn kinh thành là những người đầu tiên biết đến, trong lòng có chút hoang mang.

Chuyện này là sao? Mộc gia sắp trở mình? Bọn họ dựa vào cái gì mà trở mình?

Cái tên Mộc Vãn Tình kia là ai? Tại sao lại được Hoàng thượng ban thưởng?

Một vài người liền tìm hiểu được mọi chuyện, đó chính là chất nữ của Mộc Trọng Đức, đường muội của Mộc Cẩm Dao. Trước kia chưa từng nghe qua danh nàng, không nghĩ tới bây giờ ngang trời xuất thế.

Nhưng vì sao một nhà Mộc Trọng Đức lại không được miễn tội.

Vấn đề quá nhiều, nhất thời cả kinh thành đều cùng nhau tám chuyện.

Ngõ nhỏ hậu viện phủ Ngũ hoàng tử, đều là những tiểu viện để hạ nhân cư trú.

Toàn bộ gia đình Mộc Trọng Đức được phân tới một tiểu viện trong đó, tuy rằng chỗ ở không lớn, nhưng thắng ở chỗ an ổn, không cần phải lang bạt khắp nơi.

Mộc Cẩm Dao đưa Mộc lão phu nhân vào tiểu viện, chỉ có Mộc lão phu nhân, phụ tử Mộc Trọng Đức bọn hắn sống ở trong đó, hàng tháng đều chờ Mộc lão phu nhân ban cho chút tiền ăn vặt.

Tiền nhận hàng tháng của Mộc lão phu nhân chỉ có một, hai lượng bạc, cho bọn hắn một nửa, cuộc sống rất eo hẹp. Mộc lão phu nhân già yếu, Mộc Trọng Đức gân tay gân chân đều bị đứt đoạn, đều cần người hầu hạ, nhưng huynh đệ Mộc Tử Phượng căn bản không ai có thể chăm sóc, lại không có tiền mua một nha hoàn, còn không biết phải làm sao?

Hai huynh đệ Mộc Tử Phượng thấy như vậy, cảm thấy không được, tính toán cưới một hạ nhân phủ hoàng tử, tốt xấu không quan trọng, có điều kiện tốt là được, tạm thời vượt qua cửa ải khó khăn này trước đã.

Còn chuyện về sau, về sau lại tính.

Bình Luận (0)
Comment