Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 278 - Chương 278.

Chương 278. - Chương 278. -

Ngoài ra, bọn họ còn cần giấu tên, không dám công khai ra ngoài gặp gỡ mọi người.

Chỉ là bọn họ còn phải tự an ủi mình, ít nhất không phải chịu cảnh thống khổ, còn tốt hơn gấp trăm lần so với những tộc nhân lưu đày kia.

Hiện tại khó khăn đến đâu cũng chỉ là tạm thời, chờ khi Mộc Cẩm Dao vượt qua, tất cả đều sẽ tốt đẹp.

Tiếc thay, một đạo thánh chỉ ban ra đã dập tắt hết thảy mộng đẹp của bọn họ.

Mộc Trọng Đức như phát điên, "Rốt cuộc tại sao lại thế này? Vì cái gì không có đặc xá cho chúng ta? Tại sao?”

Tâm trạng của huynh đệ Mộc Tử Phượng cũng sụp đổ, bọn họ không tiếc mọi thứ để phản bội gia tộc là vì cái gì?

Sớm biết như vậy, thà rằng lưu đày chung với những người trong tộc, từ tù nhân có thể đặc xá trở thành lương dân.

A, thật muốn điên.

Trong lúc mọi người thảo luận, đoàn người Tằng đại nhân khiêm tốn hộ tống thánh chỉ xuất phát, đến Tây Lương ban thánh chỉ.

Thuận tiện, mang theo cả gia quyến cùng đi.

Tây Lương, chúng ta tới đây! Mộc tam tiểu thư, bọn ta tới với người đây!

Mà lúc này, đoàn người Mộc gia chưa nhận được lệnh đặc xá nên vô cùng lo lắng sợ hãi, sợ tiểu viện bị người bao vây.

Bên ngoài truyền lớn tiếng kêu gào, "Mau giao hung phạm Mộc Vãn Tình ra đây, nếu không các ngươi tự gánh lấy hiệu quả."

Trong khách điếm, Mộc Vãn Tình đang ngồi ở sân chỉ huy mọi người xỏ xâu thịt dê nướng, món này nhất thiết phải làm thành xiên mới được, làm xong tất cả cùng một chỗ đứng dậy.

Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, những tiểu hài tử trong sân cãi nhau ầm ĩ, nhất thời tiếng nói cười vui không ngừng.

Mộc lục thúc ngồi ở trong góc hẻo lánh nhìn những người không tim không phổi kia, im ắng thở dài, đại nạn ngay trước mắt, mọi người làm thế nào mà vẫn còn tâm trạng ăn được?

Lục thẩm nhìn thấy khuôn mặt đầy u sầu của phu quân mình, quan tâm hỏi có chuyện gì?

Mộc lục thúc không nhịn được nói: “Vãn Tình đánh người ta trọng thương thành như vậy, khẳng định sẽ bị trả thù.”

Lục thẩm nghe xong kỳ quái hỏi lại: “Thì sao? Chúng ta ngay cả Ngũ hoàng tử còn dám hố, hơn nữa còn không chỉ một lần, ngươi suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Con người sống một đời, ai mà biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, vậy nên ăn thì cứ ăn thôi.”

Mộc lục thúc trầm mặc, lá gan mấy người này a, thật là thích chơi lớn hết lần này đến lần khác a.

Dù sao nếu bị bắt bọn họ cũng không có cách nào, thôi quên đi, muốn chết thì cùng chết.

Bên này, Mộc Vãn Tình hứng thú bừng bừng tự mình chỉ bảo mọi người phải nướng làm sao mới được món ngon nhất, phải nắm chắc độ lửa, trong đó gia vị là mấu chốt nhất.

Chỉ chốc lát sau, xiên thịt dê nướng đã chuyển sang màu vàng óng, dầu mỡ dần dần chảy ra, mùi thơm mê người lập tức tản ra trong sân.

Mộc Vãn Tình vẩy vẩy bột tiêu lên, xoay qua lại rồi tiếp tục nướng.

Mọi người trơ mắt nhìn, liên tục nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm xem khi nào có thể ăn.

Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ mạnh mẽ vang lên: “Người ở bên trong nghe đây, mau đem hung phạm Mộc Vãn Tình giao ra, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.”

Mọi người nghe xong liền hoảng sợ, một người trong đó nói: “Người nào cơ? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cái gì mà hung phạm…”

Nói tới đây, người kia theo bản năng nhìn về phía Mộc Vãn Tình, nói: “Chẳng lẽ Lý Bách Hộ đem người đến trả thù sao? Làm gì bây giờ?”

Nghe xong lời này, tất cả mọi người đều luống cuống, người đến nhanh như vậy sao?

Hai tay Mộc Vãn Tình vững vàng nắm lấy một xiên thịt dê nướng, không ngừng lật đi lật lại, nói: “Hoảng sợ cái gì chứ? Bên ngoài có người canh chừng, bọn họ sẽ không vào được đâu.”

Trông nàng đặc biệt bình tĩnh, nhanh chóng trấn an sự hoảng loạn trong lòng mỗi người.

Nhưng Mộc nhị gia lại không bình tĩnh được, hắn cau mày nói: “Tình nhi, canh giữ ở bên ngoài là người Tây Lương, bọn hắn đều xem như đồng hương…” Nhỡ đâu nể mặt thể diện lẫn nhau mà thả người vào thì làm sao bây giờ?

Mộc Vãn Tình khịt khịt mũi, nói: “Đã nướng xong, cha, người nếm thử xem hương vị nó như thế nào.”

Bình Luận (0)
Comment