Mộc nhị gia vốn không có tâm tình mà ăn, nhưng lại không đành lòng từ chối ý tốt của nữ nhi, cuối cùng đành nhận lấy cắn qua loa một cái, xong lập tức ngây ngẩn cả người.
Ngoài giòn trong mềm, trong miệng tràn ngập hương thơm dầu mỡ, mang đến cảm giác thỏa mãn thật lớn.
“Ăn ngon thật.”
Mộc Vãn Tình tiện tay cầm lấy một xiên thịt dê nướng khác, đưa cho Mộc nhị phu nhân: “Nương, người cũng ăn đi.”
Nói xong, nàng chậm rãi ung dung đứng lên, nói tiếp: “Các ngươi cứ chậm rãi nướng đi, còn tất cả học sinh thư viện đi theo ta.”
Mộc Vãn Tình không có đi ra cửa, mà là mang người đi lên lầu hai, đến phòng ngủ của nàng.
Nàng để cho người khác mở cửa sổ hướng ra phía lòng đường, dựa người ở trên cửa sổ nhìn xuống, dưới lầu tất cả đều là đầu người lít nha lít nhít, ai ai cũng cầm vũ khí kêu đánh kêu giết, khí thế hung hăng.
Bọn họ muốn vào, nhưng binh lính canh giữ ở cửa lại không dám tránh.
Một bên là có chỗ cố kỵ, một bên là vì không dám làm chuyện xằng bậy, không bên nào chịu thua bên nào.
Mà người được nhóm người vây quanh ở giữa là một mỹ phụ nhân, diện mạo cực kỳ mỹ lệ, tuy nhiên lông mày thì cau lại, đôi mắt ngập tràn sát khí.
“Nếu như các ngươi còn không chịu tránh ra, vậy thì đừng trách ta để các ngươi đi đào than.”
Mặc dù binh lính ở đây là cận vệ của Tưởng Đồng Tri, nhưng bọn hắn vẫn rất sợ vị Cửu nãi nãi của Mộc gia này.
Nàng biết cách ăn nói, mạnh vì gạo bạo vì tiền, là người có tài, rất được người phía trên yêu thích, nhưng lại có tâm trả thù cực nặng, người nào đắc tội nàng đều sẽ bị gây khó dễ.
Chỉ là, lần này bọn hắn phải ở trong tình huống đối địch với nàng.
“Cửu nãi nãi, ngươi có tìm những tiểu nhân vật như chúng ta để trút giận cũng vô dụng a, có chuyện gì thì nên đi tìm Tưởng đại nhân.”
Hơn nữa, người Mộc gia có món gì ngon đều sẽ đưa cho bọn hắn một phần, không thể không nói, tay nghề của người Mộc gia thực sự tốt, sự đa dạng cũng nhiều, món ăn mỗi ngày không giống nhau, được ăn cũng cảm thấy vui.
Đỗ Cửu nãi nãi tận mắt nhìn thấy đệ đệ mình bị trọng thương, thậm chí biến thành một tên phế nhân, nàng làm sao mà có thể không hận chứ?
Nàng đã thề muốn đem Mộc Vãn Tình băm thây thành vạn đoạn, để trút bỏ mối hận trong lòng.
“Tưởng đại nhân không quản được ta, tránh ra.”
“Không thể nhường.” Thái độ binh lính kiên quyết không tránh ra, cho dù phải liều mạng đắc tội với nàng cũng không chịu thỏa hiệp.
Đỗ Cửu nãi nãi cực kỳ giận dữ, nhưng cũng coi như có một tia lý trí, có vài người không thể đắc tội, chẳng hạn như con rể Đỗ gia.
“Tiếp tục kêu, để cho Mộc Vãn Tình chủ động đi ra nhận lấy cái chết.”
Không chỉ người Cửu nãi nãi mang đến kêu la, mà bản thân nàng cũng không chịu ngồi yên, nói: “Mộc Vãn Tình, nếu ngươi vẫn không chịu đi ra, vậy ta liền diệt toàn tộc các ngươi.”
Đúng lúc này, một thanh âm lành lạnh vang lên: “Lý thị, ngươi oai phong như thế, phu quân nhà ngươi có biết không? Đỗ soái có biết không?”
Nghe thấy giọng nói, Đỗ Cửu nãi nãi đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bạch y thiếu nữ xinh đẹp đầu đội kim quan đứng bên cửa sổ ở lầu hai, nàng vừa có vẻ đẹp của thiếu nữ, lại có khí chất tràn đầy nhuệ khí của thiếu niên, trông cực kỳ nổi bật.
Người bên cạnh Đỗ Cửu nãi nãi lập tức kích động kêu to: “Cô nãi nãi, là nàng, chính là nàng.”
Trong lòng Đỗ Cửu nãi nãi thù hận cực kỳ, ánh mắt nàng lộ ra hung quang, nói: “Ngươi chính là Mộc Vãn Tình? Mau xuống đây!”
Mộc Vãn Tình chậm rãi gặm xiên thịt dê nướng, khiêu khích đáp trả: “Có giỏi thì ngươi đi lên nha.”
Một cỗ tức giận thẳng hướng xông lên trán, Đỗ Cửu nãi nãi rất nhanh sắp bị nỗi tức đến nổ phổi rồi.
“Từ xưa đến nay giết người thì đền mạng, ngươi chịu chết đi.”
Mộc Vãn Tình nghe xong kinh ngạc mười phần, nàng nói: “Đệ đệ ngươi đã chết sao? Ai nha, ngượng ngùng thật đấy, lần này là ta hạ thủ hơi nặng một tí, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn.”
Còn có lần sau? Không phải, thái độ người này có chút không đúng, làm bị thương người khác mà không có tí hối hận gì.