Triệu Nhất Phàm ngẩn ngơ, "Không phải giải thích như vậy, không quy củ không thành phạm vi......"
Mộc Vãn Tình cắt đứt lời nói hắn, "Câu này là xuất từ 《 Mạnh Tử 》 《 Cách lâu chương cú bên trên 》, dụ ý làm việc nhất định phải tuân theo pháp tắc, hai câu này nhìn như không sai biệt lắm, kỳ thật có chút khác biệt, ngươi không đọc sách, vậy để ta dạy dỗ ngươi đi."
Đối với người tự cao tự đại như Triệu Nhất Phàm thì đây quả thực là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Hắn vừa định mắng lại, Mộc Vãn Tình đã mạnh mẽ kích một câu, "Câu nói này còn có thể kéo dài ra để nói quốc có quốc pháp, gia có gia quy, người được sinh ra liền phải tuân thủ những pháp tắc này, như vậy ta xin hỏi một câu, quốc gia nào có luật lệ quy định ruộng thuê thu bao nhiêu tiền? Là gia quy của nhà ai?"
Đầu óc Triệu Nhất Phàm trống rỗng.
Âm thanh ong ong vang lên trong đầu của hắn, một câu đều nói không nên lời.
Mộc Vãn Tình đợi chờ trong chốc lát, sau đó hùng hổ dọa người chất vấn, "Vì cái gì không trả lời? Ngươi là người đọc sách, hẳn phải rất rõ về mấy quy tắc này, đến, ngay trước mặt bá tánh toàn thành , nói cho tất cả mọi người mở mang kiến thức nào."
"Ta...... Ta......" Triệu Nhất Phàm rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, quốc pháp không có quy định qua những điều này, cái gọi là ước định mà thành là do nhóm người vì lợi ích đạt thành hiệp nghị, nhưng những điều này có thể đặt lên bàn đàm phán để nói sao?
Mộc Vãn Tình không khỏi vui vẻ, chỉ có chút trình độ ấy còn dám nhảy ra cùng nàng đối chất? "Không biết? Hay là không muốn nói? Không dám nói?"
Triệu Nhất Phàm không khỏi thẹn quá hóa giận, “Chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân mới khó nuôi như vậy vậy."
"À, ta, nữ tử." Mộc Vãn Tình chỉ chỉ mình, vừa chỉ chỉ Triệu Nhất Phạm, "Ngươi, tiểu nhân."
"Ha ha ha." Toàn bộ công đường liền cười to, ngay cả Tôn Đồng Tri cũng cầm nắm đấm đặt ở bên miệng cố gắng ho nhẹ một tiếng, cố nén ý cười.
Triệu Nhất Phàm mặt trướng thành màu gan heo, tức giận đến toàn thân phát run, "Ngươi mới là tiểu nhân, nữ tử xuất đầu lộ diện nên bị nhét vào lồng heo ngâm xuống nước."
Lời nói này khiến những nữ tử ở đây khó chịu cực độ, nhịn không được lườm nguýt hắn. Đọc sách nhiều đến ngốc hả? Nữ nhân biên quan cũng không phải là khuê nữ Giang Nam đến cửa lớn cũng không ra, cùng đường cuối ngõ đều có nữ nhân ra vào.
"Ngươi vẫn chưa trả lời ta, luật lệ nào của quốc gia quy định thu bao nhiêu tiền thuê đất?" Mộc Vãn Tình không chút hoang mang nhìn hắn, khóe miệng giương lên một vòng cung, cười nói "Ngươi không nói lời nào...... Chẳng lẽ là nhà ngươi quy định? Thất kính thất kính, ngươi còn lớn hơn cả quốc pháp, so Hoàng thượng còn muốn lớn hơn a."
Một câu liền đóng đinh Triệu Nhất Phàm, trước mắt hắn dần tối sầm lại, thật là nữ nhân ác độc, đây là muốn hủy diệt hắn a. "Ngậm miệng, ngậm miệng."
Mộc Vãn Tình không biết hắn là ai, nhưng nhìn quần áo hoa lệ của hắn, đeo vàng đeo bạc, một bộ nhà giàu mới nổi, nói chuyện lại khó nghe, liền không nhịn được muốn ngược hắn.
“Ngậm miệng cái gì nha, người mọc ra miệng chính là để ăn cơm nói chuyện."
"Vãn Tình cô nương." Một âm thanh sốt ruột vang lên.
Mộc Vãn Tình quay đầu nhìn lại, là Đỗ Thiếu Huyên, hắn phong trần mệt mỏi, trên trán tất cả đều là mồ hôi hột, mặt mày mang theo một tia lo lắng.
Hắn thế mà vẫn tới, Mộc Vãn Tình mỉm cười, vừa mới muốn nói chuyện, đã bị Triệu Nhất Phàm vượt lên trước một bước.
"Trạch đệ, ngươi tới thật đúng lúc, ngươi mau đưa những người gây chuyện này bắt lại đi."
Đỗ Thiếu Huyên vốn đã không thích người tỷ phu này, không có tài học gì cả, lại tự cho mình ở trên cao, hiện tại còn đứng trước mặt mọi người ăn nói lung tung mù quáng.
"Ta cũng rất muốn biết đáp án thực sự, hiện tại làm phiền ngươi nói cho ta, phải biết rằng, ngươi chính là giáo dụ huyện học, trách nhiệm trên người là dạy bảo học sinh."
Hắn ra hiệu cho đối phượng, chỉ cần thuận theo bậc thang này bước xuống là được, việc này coi như xong.
Kết quả, Triệu Nhất Phàm xoay chuyện tròng mắt, bỗng nhiên ôm đầu kêu to một tiếng, "Ôi, đầu ta đau quá, đau quá."