"Tiểu tướng quân, bọn ta vĩnh viễn ủng hộ ngài, vĩnh viễn ủng hộ Đỗ gia."
"Không hổ là người Đỗ gia, lòng dạ rộng lớn, quang minh lỗi lạc, là thần hộ mệnh của Tây Lương bọn ta, tiểu tướng quân, ngươi làm tốt lắm."
"Đỗ gia có dạng con cháu như ngài như vậy Đỗ gia mới là xứng đáng được tất cả quân dân kính yêu."
Không riêng bá tánh kích động, đám quan sai cũng đỏ cả vành mắt, lòng tràn đầy cảm động vui vẻ, còn có nồng đậm tự hào cùng kiêu ngạo.
Mộc Vãn Tình nhíu mày, có chút ngoài ý muốn, nàng còn tưởng rằng Đỗ Thiếu Huyên chỉ biết đánh trận, không nghĩ tới còn thông minh hơn so với tưởng tượng của nàng.
Hắn tỏ thái độ ở thời điểm này, lấy đủ sự thiện cảm của mọi người, thuận lợi lấy lòng được tầng lớp trung lưu, nhưng cũng lại đắc tội với những quan viên cấp cao cùng tầng lớp quyền quý.
Bởi như vậy, mọi áp lực đều dồn lên trên đầu Đỗ gia, không đúng, là đồn lên trên đầu Đỗ Thiếu Huyên.
Tâm tư nàng xoay chuyển mấy vòng, sau đó khẽ cười nói, "Tiểu tướng quân, ta rất cảm phục cách làm người của ngài, cho nên, ta cũng muốn đem guồng nước được Mộc gia nghiên cứu gần đây nhất cống hiến cho ngài, thứ này không giống với guồng nước của Giang Nam, thích hợp với hoàn cảnh địa lý đặc thù của Tây Lương, chỉ cần có nó, đất đai Tây Lương liền không lo thiếu nước......"
Nàng nói vài lời bình thường, lại như ném một quả bom hạng nặng về phía mọi người, toàn trường xôn xao, kích động không thôi.
Đỗ Thiếu Huyên mặc dù không hiểu nhiều về nông nghiệp , nhưng cũng biết nguyên nhân dẫn đến Tây Lương bị hạn chế phát triển chính là khô hạn thiếu nước.
"Lời ngươi nói là sự thật sao?"
"Đương nhiên."Mộc Vãn Tình chọn đúng thời cơ để ném ra đại sát khí này, "Như vậy đi, chiếc guồng nước thứ nhất liền dựng ở nông trang Đỗ gia, ngài thấy thế nào?"
Hiến hay không hiến chỉ là một lý do, chỉ cần thành công, guồng nước Mộc Thị liền có thể lưu danh sử sách, người làm nghiên cứu phát minh tự nhiên cũng sẽ lưu lại một nét bút nổi bật.
Đỗ Thiếu Huyên có chút suy nghĩ, "Ở bờ sông có một khoảng lớn quân điền, không có phương tiện tưới tiêu, không bằng đặt ở nơi đó thử một lần?"
Mộc Vãn Tình nhịn không được nhìn hắn nhiều hơn, lựa chọn địa điểm này đúng là rất tốt, lòng mang quân dân, thiết lập hình tượng vì nước vì dân.
Đỗ gia có thể đứng sừng sững trăm năm, đúng là không chỉ dựa vào quân công.
"Có thể, một khung guồng nước có thể đổ vào một ngàn mẫu ruộng, đến lúc đó mời bá tánh Lương Thành đến tận mắt chứng kiến, không biết có thể hay không?"
Bá tánh ngoài cửa cầu còn không được, "Tiểu tướng quân, xin cho phép bọn ta qua xem."
Đỗ Thiếu Huyên khẽ gật đầu, "Được, đến lúc đó mọi người qua đó nhìn thử, Vãn Tình cô nương, ngươi cần gì cứ mở miệng."
“Đây là những vật liệu ta muốn." Mộc Vãn Tình không khách khí cùng hắn, lấy ra một tờ giấy tràn ngập chữ , "Lại phái một nhóm thợ thủ công cho ta, chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng hôm nay liền bắt đầu đi?"
"Quá tốt rồi, liền quyết định hôm nay."
Hai người không hẹn mà cùng nghiêng đầu sang một chỗ, liền nhìn thấy ánh mắt đầy nóng bỏng của Tôn Đồng Tri, so với bọn hắn còn kích động hơn.
Tôn Đồng Tri trơ mắt nhìn mộc Vãn Tình, "Mộc tiểu thư, nếu như thành công, ngươi chính là đại công thần của Tây Lương."
Ngay cả khi nàng mang lại nhiều thuế thu nhập cũng không có được nhiều lời khen ngợi như vậy.
Chỉ có thể nói căn cơ của một quốc gia căn bản chính là đất đai.
Tại phương diện ngông nghiệp tạo ra thành tựu, tạo phúc cho bá tánh một phương, so với việc kiếm nhiều tiền còn công cao hơn.
Đây là một trong những kế hoạch của Mộc Vãn, chỉ cần thành công, bá tánh Lương Thành tất nhiên sẽ cảm kích nàng.
Dân tâm sở hướng.
Với vô số sự ủng hộ, nàng liền có thể tiến hành bước kế tiếp trong kế hoạch.
"Không dám, mọi chuyện ta làm đều là hi vọng mọi người xung quanh ta khi lớn tuổi đã nghĩ hưu, được an hưởng phước, chết yên lành, người trẻ khỏe có chỗ dùng tới, có chỗ phát huy sức tài năng."
Nàng mặc dù là một thiếu nữ chưa cập kê, nhìn qua nhu nhu nhược nhược, nhưng, những lời vừa nói ra đều khiến người ta rung động đến tâm can.
Những lời này xuất từ "Lễ Vận Đại Đồng Thiên", đó là thế giới đại hoà hợp mà vô số người mong ướng, cũng là phướng hướng mà thánh nhân cả đời truy cầu.
Chợt xuất ra từ miệng của một nữ tử yếu đuối, khiến vô số người ở đây kinh ngạc rung động.
Lúc bọn hắn mười ba mười bốn tuổi, đã từng đặt cho mình nhiều chí hướng như vậy chưa?