Tôn Đồng Tri khiếp sợ đến ngây người, nàng thế mà còn có năng lực như vậy sao?
Mộc Vãn Tình không khỏi buồn cười nói: "Tôn đại nhân, ngài quên ta là tộc trưởng của Mộc thị nhất tộc sao? Trên đường bị lưu đày đều là ta trù tính an bài mọi chuyện, con phố ăn vặt cũng là một tay ta làm ra rồi phát triển như bây giờ."
Tất cả mọi người trong Mộc thị nhất tộc đều được nàng an bài rõ ràng, không có một người nào được rảnh rỗi, làm ăn cũng ngày càng phát đạt, ở nơi biên quan có một cuộc sống yên ổn.
Tôn Đồng Tri thật đúng là đã quên mất nguồn gốc của những chuyện này, "Ngươi làm sao lại có thể tài giỏi đến như vậy? Nữ nhi của ta cũng xấp xỉ tuổi với ngươi, hiện tại vẫn chỉ biết ăn biết chơi.”
"Nữ nhi của đại nhân có mệnh thật tốt." Mộc Vãn Tình mỉm cười, "Mà ta, là có thiên phú dị bẩm."
Tôn Đồng Tri:......
Mộc Vãn Tình là người bận rộn nhất, bận đến mức chân không chạm đất, nàng tranh thủ trong thời gian ngắn nhất làm ra guồng nước.
Lần này Mộc nhị gia giúp được rất nhiều, hắn vốn làm nghề mộc, người khác có khi nghe không hiểu những thuật ngữ chuyên nghiệp của Mộc Vãn Tình, nhưng Mộc nhị gia thường xuyên nghe nữ nhi giảng dạy, có thể nghe hiểu được mấy phần.
Mộc Vãn Tình không phải xuất thân từ nghề mộc, chỉ biết một vài thứ, những thứ quá cụ thể thì không thể hiểu, nhưng Mộc nhị gia lại hiểu được
Hắn liền có tác dụng làm cầu nối giao tiếp, đem những thuật ngữ đặc biệt chuyên nghiệp của Mộc Vãn Tình truyền đạt lại, tận lực giúp các thợ thủ công có thể nghe hiểu.
Về phần huynh đệ Mộc Tử Thành được an bài giám sát cùng hướng dẫn kỹ thuật, bọn họ cũng đều biết về công thức phối xi măng, cũng từng xây dựng phòng ốc, vậy nên làm chuyện này rất thuận tay.
Mặc dù là thời tiết cực nóng, nhưng mỗi ngày Mộc Vãn Tình đều muốn kiểm tra nhiều lần, không dám có nửa điểm lười biếng.
Nàng di chuyển tới lui, liền đi đến hiện trường đào mương nước.
Một đám nam nhân vai để trần đào lấy mương nước, mồ hôi nhễ nhại đổ như tắm, mặt trời nóng rát chiếu lên trên người, để lại một tầng bóng loáng.
Sắc mặt tái nhợt, có chút gầy yếu, tựa hồ bị phơi đến chịu không nổi.
Lao động nặng nhọc dưới những ngày nắng to là cực khổ nhất, mỗi người đều như bị lột bỏ một tầng da.
Mộc Vãn Tình nhìn thấy như vậy, gọi quan sai tới, "Sắp xếp vài người đi làm canh đậu xanh, mỗi người hai bát, vào buổi trưa nóng nhất nghỉ ngơi một canh giờ, nếu làm đến mất mạng cũng không được tốt."
Sống sót không dễ dàng, tất cả đều khó khăn.
Trong mắt quan sai đầy sự kính trọng, "Được, Mộc tiểu thư, ngài cũng quá tốt rồi."
Hắn vội vàng mà đi, Mộc Vãn Tình im lặng thở dài một hơi, tiếp tục đi lên phía trước.
Bỗng nhiên, một giọng nói kinh ngạc vang lên, "Mộc Vãn Tình, Mộc tộc trưởng? Là ngươi sao?"
Mộc Vãn Tình đội một chiếc mũ có mạng che, đem diện mạo của mình che đến kín mít, thời buổi này không có kem chống nắng, chỉ có thể bảo vệ da bằng cách này.
Nàng quay đầu nhìn lại, nam nhân ở trước mắt tiều tụy không chịu nổi, kém một chút nữa là không nhận ra được.
"Phương...... Gia chủ? Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Lần trước ta tới bái phỏng ngươi nhưng không thấy người đâu."
Phương gia chủ xanh xao vàng vọt, hai con mắt đều trũng sâu xuống, thần sắc cực kỳ kém, giống như già đi mười mấy tuổi. "Cha con chúng ta vẫn luôn phục vụ tại lao dịch."
Ánh mắt Mộc Vãn Tình rơi vào hai tay của hắn, đây là một đôi tay khô đến nứt nẻ, khắp nơi đều là vết thương, trên đường bị lưu đày cũng không có bộ dáng như thế này.
"Vẫn luôn? Ngươi đắc tội với người nào?"
Phục vụ tại lao dịch là nơi sống khổ nhất, người bình thường tình nguyện dùng tiền miễn đi.
Phương gia chủ khẽ thở dài một hơi, hắn vốn tưởng rằng lưu đày đã là khổ nhất, nhưng đến biên quan, mới biết được thời gian khổ cực còn đang phía sau.
Hắn là quan văn thế mà lại phải cu li cho người ta, mỗi ngày đều mệt gần chết, ăn không đủ no, còn bị người khác quát mắng.
"Ai, Tam nhi xử sự vô ý, vì vậy đắc tội với Bách Hộ đại nhân."
Hắn nhìn thiếu nữ mặc đồ đen trước mặt, nhìn bốn phía khách khách khí khí với nàng, hiển nhiên thời gian qua coi như không tệ.