Mộc Tử Ngang không biết từ nơi nào xuất hiện, "Muội muội, nhanh uống một bát canh đậu xanh giải nhiệt, a, mặt của ngươi đều phới đến đỏ luôn rồi, ban đêm có thể sẽ lên mụn, vậy phải làm sao bây giờ?"
Mặt của nữ hài tử là quan trọng nhất, là bề ngoài a, nếu để cho nương biết muội muội chà đạp mặt mình như vậy sẽ đau lòng chết mất.
Mộc Vãn Tình sờ sờ mặt mình, không để tâm chút nào, uống một hơi hết sạch bát canh đậu xanh lạnh, cơn nóng bức hoàn toàn tiêu tan, "Không có việc gì, lát nữa ta sẽ lấy băng đắp lên."
Tôn Đồng Tri ngồi xử lý công vụ ở đối diện ngẩng đầu lên nhìn nàng một chút, rất hài lòng với thái độ làm việc nghiêm túc cẩn thận của nàng, đây mới là người làm chuyện lớn.
"Trước lấy băng lạnh thoa một chút, hôm nào để đại phu phối một chút cao dược dưỡng nhan."
"Tạ đại nhân quan tâm." Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm mở miệng, "Tôn đại nhân, ta còn cần mấy người trợ giúp, ta có thể tự chọn sao?"
"Được." Tôn Đồng Tri rất sảng khoái, "Đây không phải chuyện quan trọng gì, ngươi có thể tự mình quyết định.”
Hắn mỗi ngày đều đến tọa trấn, tiếp xúc nhiều hơn, hắn rõ ràng ý thức được rằng Mộc Vãn Tình lợi hại tới cỡ nào.
Nàng không chỉ thông minh tài giỏi, còn có thể lãnh đạo rất tốt.
Đang nói chuyện, Đỗ Thiếu Huyên đi đến, "Tôn đại nhân, Vãn Tình cô nương."
Hai người đứng lên hành lễ, Đỗ Thiếu Huyên đáp lễ lại, thật cao hứng để tùy tùng đem đồ vật đặt lên bàn.
Mộc Vãn Tình nhìn thì thấy lại là một khối băng, nhịn không được nói, "Tiểu tướng quân, bên phía chúng ta còn không có sử dụng hết, ngài không cần mang nhiều như vậy, miễn cho bị người khác nói lãng phí."
Băng lạnh sớm được chứa tại kho lạnh, đến mùa hè mới lấy ra dùng, rất là quý giá.
"Ta mặc kệ người khác nói như thế nào." Đỗ Thiếu Huyên mỗi ngày làm xong quân vụ liền sẽ chạy tới đây, "Ta còn mang theo đồ ăn, Vãn Tình cô nương, ngươi thử một chút tay nghề đầu bếp của nhà ta."
Là một mâm bánh sữa bò, nhỏ nhắn tinh xảo, trắng nõn như ngọc.
Mộc Vãn Tình cầm lên nếm thử một miếng, "Mùi sữa nồng đậm, mềm mại ngon miệng, lại lành lạnh, ăn rất ngon."
Đỗ Thiếu Huyên nghe vậy liền đem một mâm bánh sữa bò đặt trước mặt nàng, "Vậy thì ăn nhiều một chút."
Tôn Đồng Tri trầm mặc, hắn cũng thích ăn nha, chính bánh sữa bò thế nhưng là điểm tâm sở trưởng của phủ Đỗ soái, đến yến tiệc mới được bày ra.
Chậc chậc chậc, tiểu tướng quân thật đúng là quá bất công.
Mộc Vãn Tình không có chú ý tới nét mặt của hắn, ăn rất vui vẻ, một miếng lại một miếng vào miệng.
Ở đây mọi thứ đều đớn giản, người khác ăn cái gì nàng cũng ăn cái đó, không cố gắng trở nên đặc biệt, không cầu ăn được chỉ cầu ăn no.
Đỗ Thiếu Huyên thấy nàng ăn vui vẻ như vậy, trong lòng vui sướng hài lòng, so với mình ăn còn vui vẻ hơn."Cái này cho ngươi."
Là một cái hộp tròn nhỏ xinh đẹp, Mộc Vãn Tình hiếu kỳ mở ra, một mùi hương ngào ngạt bay tới trước mặt nàng, là một hộp cao thể màu trắng.
"Đây là cái gì?"
"Khụ khụ." Bên tai Đỗ Thiếu Huyên hơi nóng lên, nhìn lên nhìn xuống lại không dám nhìn thẳng nàng, bộ dáng vô cùng xấu hổ nói: "Đây là cao thơm trong cung, nghe nói có thể dưỡng da, ngươi cầm đi thử dùng xem."
Hắn cũng không biết mình thế nào, tại sao lại muốn đưa cho nàng mấy món đồ của các bà nương như vậy?
Đúng rồi, mặt của nàng bị bỏng nắng, hắn đưa cao thơm, không có gì kỳ lạ cả, bọn họ là bằng hữu mà, nàng đưa hắn một phần lễ vật lớn như thế, hắn chỉ là đang đáp lễ.
Ánh mắt Mộc Vãn Tình sáng lên, đồ vật lấy trong cung hẳn là tinh phẩm, "Đa tạ."
Không nghĩ tới hắn còn cẩn thận như vậy, không tệ, người bằng hữu này vẫn có thể sống chung.
Nhưng nàng lại không nhìn thấy bên cạnh mình, Tôn Đồng Tri kinh ngạc khiếp sợ suýt rớt cằm.
Không có nhìn lầm chứ? Đây là tiểu tướng quân thật sao? Sẽ không phải là bị yêu quái nhập chứ?
"Tiểu tướng quân, ngươi chẳng phải ghét phấn son nhất sao? Đến động cũng không muốn động vào một chút......"
Đỗ Thiếu Huyên trừng mắt nói: "Đây là phấn son sao? Rõ ràng là cao dược dùng để trị bỏng nắng, ngươi không biết thì đừng có nói lung tung!"