Phía nam bờ sông Vị Hà, người đông nghìn nghịt, một mảnh đen ngòm.
Gần như là lao ra khỏi thành, vừa sáng sớm đã có người chạy tới tranh chỗ, chỉ cầu chiếm được một vị trí tốt.
Mọi người kích động chỉ vào guồng nước khổng lồ được dựng bên cạnh sông Vị Hà, sôi nổi nghị luận, "Chính là cái này sao? Nhìn qua rất rắn chắc.”
"Rắn chắc thì rắn chắc, nhưng thật sự có thể mang nước từ sông Vị Hà lên sao? Cảm giác những máng gỗ dài kia không có ích lắm."
Rất nhiều bá tánh cả đêm không ngủ, mới sáng sớm đã tới chiếm vị trí, trong mắt bọn họ tất cả đều là mong ngóng.
Bọn họ trồng trọt dựa vào trời ăn cơm, mỗi một năm đều khẩn cầu mưa thuận gió hòa, nhưng thật sự quá khó khăn, nếu như guồng nước thật sự thần kỳ như vậy, có thể dẫn nước sông vào ruộng, như vậy về sau cũng không cần lo lắng lương thực khô hạn kéo dài.
Ngẫm lại liền thấy kích động không thôi.
“Ông trời, phù hộ mọi chuyện thuận lợi, guồng nước có thể thí nghiệm thành công.”
“Mộc tiểu thư, ngươi nhất định phải cố lên, ngàn vạn lần đừng để chúng ta thất vọng.”
Mà bên này, đám địa chủ tụ tập cùng nhau tám chuyện, "Nghe nói chủ trì hạng mục công trình này là một tiểu cô nương còn chưa cập kê, Lương Thành chúng ta có nhiều quan viên tài giỏi cùng nhiều thợ lành nghề như vậy, chẳng lẽ còn không lợi hại bằng nàng?"
“Ta cũng cảm thấy không đáng tin, không biết là ai chống lưng cho nàng ta, không sợ hỏng việc sao? Cũng không biết suy nghĩ như thế nào.”
“Dù sao cũng đã lỡ nói khoác, nếu không làm được mới là chuyện cười lớn.”
Những người này cũng không biết đang trông mong Mộc Vãn Tình thành công hay là trông mong nàng thất bại.
Nếu Mộc Vãn Tình thành công, danh vọng của nàng sẽ tăng lên rất cao, bọn họ cũng không động được đến nàng, hơn nữa lúc trước Mộc Vãn Tình còn đề xuất cho thuê ruộng chỉ lấy ba thành phí, hại bọn họ tổn thất cực lớn, khẩu khí này nghẹn cực kỳ khó chịu.
Thất bại thì sao, guồng nước đối với bọn họ mà nói cũng là thứ tốt.
“Ta cũng không rõ, vì cái gì mà quan phủ lại hao phí nhân lực vật lực lớn như vậy, nhất định phải nâng đỡ cho một tiểu cô nương thượng vị?”
“Ta lại nghe nói, sau lưng nàng có quý nhân.”
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức yên tĩnh, lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị câu lên, "Đừng thần thần bí bí nữa, nói mau, rốt cuộc là quý nhân nào?"
“Người có quyền thế nhất Lương Thành chúng ta, ngươi đoán xem là ai?”
“A, Đỗ soái? Không có khả năng, ngươi là đang vũ nhục Đỗ soái a! Hắn cũng không phải người ngu ngốc, không được nói hươu nói vượn.”
“Không phải hắn, đoán xuống chút nữa đi.”
“Xuống chút? Đó chính là tiểu tướng quân... Không đến mức đó chứ.”
“Như thế nào mà không đến mức? Tiểu tướng quân tuổi trẻ khí thịnh, huyết khí phương cương, muốn dỗ dành một tiểu cô nương vui vẻ cũng không có gì đáng trách, người khác thì chơi đùa cùng con hát, hắn dùng chuyện này dỗ dành tiểu cô nương, cũng giống nhau.”
Nghe cũng có vẻ hợp lý, nhưng nghĩ kỹ lại cứ thấy là lạ thế nào a.
Mà bên kia, mấy lều bạt che nắng được dựng lên, từ đây có thể nhìn rõ ràng guồng nước đối diện.
Trong một cái lều, một nam nhân thần sắc nghiêm túc nhìn chằm chằm guồng nước nửa ngày, rồi nói: “Vẽ lại hết đi.”
Người bên cạnh có chút chần chờ, nói: "Còn không biết có được hay không, hiện tại vẽ có phải hơi sớm không?"
Nam nhân gõ nhẹ mặt bàn, vẻ mặt trầm tư, "Phòng trước khỏi họa, mọi việc đều phải giành trước một bước, miễn cho rơi vào thế bị động.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân vang lên, một nam tử áo xám đi tới, cung kính bẩm báo, "Kim đại nhân, ta đã cho người phát ra tiếng gió, dẫn mọi chuyện tới trên đầu tiểu tướng quân.”
Nam nhân khẽ gật đầu, "Kết thúc công việc phải làm cho thật kỹ, không thể để người khác tra được lên trên đầu chúng ta.”
“Vâng.”
Ánh mắt nam nhân này lại rơi xuống guồng nước, cười khẽ một tiếng, nói: "Ta rất muốn xem Mộc Vãn Tình còn có thể bày ra loại nan đề gì."
Mọi chuyện làm lớn như vậy, nếu như thất bại, thành Tây Lương sẽ không có chỗ đứng cho nàng nữa, phố ăn vặt tự nhiên là không mở nổi.