Đôi mắt Thế tử Tấn Vương thâm trầm, "Tiểu thần cho rằng, nàng muốn lấy hài tử để cân bằng đại phòng, còn truyền lại ý nghĩ cừu hận cho hài tử, biến những hài tử này thành thanh kiếm sắc bén trong tay nàng, là vũ khí tốt nhất dùng để đối phó kẻ địch."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn qua, ánh mắt phức tạp khó tả.
Thái tử nhíu mày, “Ngươi tựa hồ rất kiêng kỵ nàng?”
Thế tử Tấn Vương vẻ mặt uể oải, "Tiểu thần không thể không thừa nhận, luận thủ đoạn luận tâm kế, ta đều kém Mộc Vãn Tình, nàng mặc dù là nữ tử, nhưng tài cán cùng trí tuệ không thua gì nam nhân."
“Đáng sợ nhất chính là, nàng còn có một cái miệng khéo léo mê hoặc lòng người, có thể đổi trắng thay đen, còn am hiểu khống chế nhân tâm.”
Toàn trường yên tĩnh lạ thường, bầu không khí cổ quái làm cho người ta hít thở không thông, đây là muốn đẩy Mộc Vãn Tình vào chỗ chết a.
Không biết qua bao lâu, Thái tử phá vỡ yên lặng, nói: "Cho nên, ngươi liền tung tin đồn Mộc Vãn Tình giết người đoạt bảo, hủy diệt thanh danh của nàng, ở sau màn quyết đấu cùng nàng.”
Không đúng, Mộc Vãn Tình bận rộn, căn bản không biết Thế tử Tấn Vương đang làm chuyện gì.
Là hắn sai người phá vỡ cục diện, rất thú vị.
Vẻ mặt Thế tử Tấn Vương cứng đờ, kinh ngạc vạn phần, làm sao có thể... tra được trên đầu hắn? Thủ hạ của hắn đã xóa sạch tất cả dấu vết......
“Thái tử nói đùa, ta làm sao có thể làm chuyện như vậy…”
Kiếm hắn chỉ vào Mộc Vãn Tình, nhưng lại không biết mình đã bị Thái tử theo dõi.
Trận này, hắn thua bởi Thái tử.
Nói như thế nào nhỉ, hắn cho rằng mình ở trong tối làm mưa làm gió rất an toàn, nhưng kinh thành là địa bàn của Thái tử, chỉ cần hắn muốn tra, không có cái gì mà tra không ra cả.
Thế lực hai bên không ngang hàng.
Không đợi hắn nói xong, Thái tử đột nhiên đứng dậy, “Phụ hoàng, mẫu hậu, đã đến giờ đọc sách, nhi thần cáo lui trước.”
“Đi đi.”
Nhìn thân ảnh nghênh ngang rời đi của hắn, trong mắt Thế tử Tấn Vương nhanh chóng hiện lên một tia ghen ghét, không chịu nể mặt hắn tới vậy...
Bất quá, hắn lập tức khôi phục lại thành dáng vẻ cung kính.
Hoàng thượng cũng đứng lên, "Trước hết quỳ ngoài Dưỡng Tâm điện đi.”
Nếu trong lòng đã có những ý nghĩ dơ bẩn, vậy thì cho hắn cơ hội này đi.
Trong lòng Thế tử Tấn Vương trầm xuống, đáp: “Vâng.”
Bên ngoài Dưỡng Tâm điện, trọng thần ra vào liền thấy Thế tử Tấn Vương mang theo hai nữ quyến quỳ ở ngoài cửa, không khỏi tò mò hỏi thăm tình huống.
Oa a, nguyên lai là vì hồng nhan nghiêng nước nghiêng thành mà tự hủy tiền đồ a.
Cái này gọi là gì? Thà yêu mỹ nhân cũng không yêu giang sơn?
Ánh mắt trêu tức của mọi người khiến Thế tử Tấn Vương cảm thấy xấu hổ, nhưng, hắn vẫn không thể lộ ra nửa điểm, ẩn nhẫn.
Đây là do chính hắn lựa chọn, vì yêu si cuồng, tình nguyện mang trên lưng tội danh cũng muốn bảo vệ mỹ nhân.
Thời tiết càng ngày càng nóng, ba người nóng đến đầu đầy mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm, nhưng không dám có nửa điểm lười biếng.
Thế tử Tấn Vương là người luyện võ, quỳ mấy giờ không thành vấn đề, nhưng mất hết mặt mũi, từ hôm nay trở đi, hắn không còn là thế tử nho nhã lịch thiệp, mà là đồ háo sắc tham hoa.
Thế tử phi trang điểm, trước mắt dần tối sầm, thân thể lung lay sắp chống đỡ không nổi nữa.
Đối với nàng mà nói, chuyện này thật sự là tai bay vạ gió.
Nhưng, có biện pháp gì, phu thê nhất thể, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục.
Mộc Cẩm Dao quỳ thẳng tắp, không nhúc nhích một chút nào, y hệt một pho tượng.
Đúng lúc này một thanh âm lành lạnh vang lên, "Ơ, Thế tử Tấn Vương, không nghĩ tới ngươi cũng có một ngày như vậy.”
Nghe thanh âm vui sướng khi gặp người hoạn nạn, liền biết là tam hoàng tử do quý phi sinh ra, "Ơ, đây không phải là một trong hai đại tài nữ kinh thành Mộc Cẩm Dao sao? Quả nhiên là hồng nhan họa thủy, biểu ca, may mắn ngươi không cưới nàng vào cửa."
Thanh âm ôn nhuận của thế tử Định Viễn Hầu cũng vang lên, “Đúng thật ta rất may mắn, cưới thê tử phải cưới người hiền.”
Hắn liếc nhìn Mộc Cẩm Dao, trong mắt có một tia tiếc hận nhàn nhạt. "Vẫn mỹ lệ như vậy, đáng tiếc...... đã bẩn rồi."