Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 447 - Chương 447.

Chương 447. - Chương 447. -

Lúc Mộc Tử Thành được gọi tới còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ coi như là tới đón muội muội về nhà.

Hắn cung kính kính hướng trưởng bối Kỷ gia thỉnh an, cử chỉ tự nhiên hào phóng, nhã nhặn hữu lễ, tướng mạo tuấn tú.

Một lần gặp mặt, Kỷ lão thái thái hài lòng ba phần, điều kiện cá nhân đứa nhỏ này tạm được, về phần điều kiện gia tộc, một Mộc Vãn Tình còn hơn vô số.

Tứ phẩm Hương Chủ, Kỷ gia cùng làm chỉ là tam phẩm, môn đệ không kém nhiều lắm.

Người khác là dựa vào phụ mẫu, Mộc gia là dựa vào muội muội, hình như cũng không có gì lạ.

“Ngươi cảm thấy Trừng nhi nhà ta thế nào?”

Mộc Tử Thành có chút bối rối, đây có phải là hơi quá rồi không? “ Kỷ đại tiểu thư thông minh tài giỏi, là một cô nương rất ưu tú.”

Mộc Vãn Tình không vòng vo, trực tiếp hỏi, “Huynh thích nàng không?”

Mộc Tử Thành hoảng sợ, vội vàng che miệng muội muội, loại lời này có thể nói lung tung sao? Sẽ bị đuổi ra ngoài a.

“Muội muội, không nên nói bậy, khuê danh của nữ hài tử quý giá cỡ nào. Lão thái thái, muội muội ta không có ác ý, nàng chỉ là…” Càng nóng lòng hắn càng không nghĩ ra lý do, cuối cùng hắn dứt khoát nhắm mắt lại, nói: “Muốn trách thì trách ta, nàng tuổi còn nhỏ, là ta dạy nàng không tốt."

Mộc Vãn Tình liếc mắt, tuy rằng đại ca bảo vệ rất uất ức, nhưng có vẻ rất ngu xuẩn, “Kỷ đại nhân muốn gả Kỷ Trừng cho huynh, huynh nguyện ý không?”

“A.” Đầu Mộc Tử Thành trống rỗng, tim đập thình thịch, Kỷ Trừng? Vô số hình ảnh hiện lên trong đầu, trong lòng hắn không hiểu nổi lên một tia ngọt ngào.

Trước kia không có nghĩ nhiều, cũng không dám nghĩ nhiều, hai người địa vị cách xa, bỗng nhiên bị nói như vậy, trong lòng hắn bắt đầu rung động.

“Có nguyện ý hay không?” Mộc Vãn Tình cố ý trêu chọc hắn, huynh trưởng có chút ngốc nghếch.

“Nguyện ý.” Mộc Tử Thành không kịp ngẫm lại, theo bản năng thốt ra, nhưng vừa nói ra, mới ý thức được mình đã nói gì, mặt đỏ tới mang tai, “Ta... chúng ta nói chuyện rất hợp nhau.”

Muội muội từng nói, hạnh phúc của mình phải dựa vào chính mình tranh thủ.

“Phụt.” Mộc Vãn Tình nở nụ cười, đôi phu thê Kỷ tướng quân nhìn nhau, trong mắt có vẻ hài lòng.

“Được, hôn sự này ta đồng ý.” Kỷ lão thái thái trực tiếp đánh nhịp, hiểu rõ chất nữ không ai bằng nàng, chất nữ có vui hay không nàng nhìn ra.

Nhưng Mộc Vãn Tình nói phải tôn trọng đương sự, nên đi hỏi thử, Kỷ Trừng xấu hổ gật đầu.

Hai bên đều vui vẻ, cũng sợ đêm dài lắm mộng, sứ giả hai nước còn chưa đi.

Cái gì đơn giản thì làm liền, bước đi thật nhanh.

Mộc Tử Thành kéo ngọc bội bên hông xuống làm tặng lễ, nhà nữ đáp lại một khối ngọc Hòa Điền ngụ ý cát tường.

Hai bên trao đổi hôn thư.

Mọi chuyện đều rất thuận lợi, ngay khi người Kỷ gia tiễn huynh muội Mộc Vãn Tình ra cửa, bỗng nhiên, một gã hạ nhân mặt lộ vẻ hoảng sợ chỉ vào Mộc Tử Thành.

“Hắn...... Đại nhân, người ngài truy nã đang ở trước mắt, chính là hắn!”

Một người hầu tay dắt một con ngựa đứng ngoài cửa lớn, phong trần mệt mỏi, quần áo bẩn rách, bốc mùi hôi thối.

Kỷ đại thiếu gia hô lên một tiếng: "Hầu kiếm, sao ngươi lại trở về đây? Khi nãy ngươi nói gì? Người này là tội phạm truy nã? Ngươi có phải hay không phạm sai lầm?"

Trong lời hắn nói lộ ra chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Hầu kiếm là người hầu của Hà gia, nói chính xác thì là người hầu riêng của Hà Phi Hùng, ngày hôm ấy Hà Phi Hùng xảy ra tranh chấp với Mộc Vãn Tình ở khách điếm Duyệt Lai, hắn cũng đã đứng bên cạnh, và đã nhìn rõ chuyện từ đầu đến cuối.

Cho nên, ấn tượng đặc biệt sâu sắc.

Hai mắt hắn như bốc hỏa, nếu không phải có những người này, Hà gia sẽ không có kết cục như vậy.

"Đúng vậy, cho dù hắn có bị đốt thành tro, ta cũng nhớ kỹ thiếu gia của ta bị bọn họ đánh gãy chân, phủ Hà gia cũng bị dân tị nạn cướp bóc, cũng là bọn hắn làm. Kỷ đại nhân, mau đem hắn bắt lại nghiêm hình tra tấn."

Hắn tuy là nô lệ nhưng nhà cửa bị lục soát cũng không thoát được, bị phái đi Tây Bắc sung quân, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Ánh mắt Kỷ Vệ Chỉ Huy rơi vào trên khuôn mặt Mộc Tử Thành, trong mắt tràn đầy dò xét.

Mộc Tử Thành cảm thấy chột dạ, không nhịn được tránh tầm mắt hắn, vẫn bị phát hiện sao? Phải làm sao đây?

Bình Luận (0)
Comment