Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 52 - Chương 52.

Chương 52. - Chương 52. -

Mộc Trọng Bình ở bên cạnh kích động hô hấp nặng nề, ánh mắt lấp lánh, đại nhân sẽ đáp ứng sao?

Ngay khi Tằng đại nhân định mở miệng nói chuyện, trong đám người bỗng xôn xao một trận, đánh nhau rồi!

Mấy nam nhân hỗn chiến, tràng diện trở nên hỗn loạn, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.

Ánh mắt Tằng đại nhân ngưng tụ, cầm vũ khí xông tới.

Hắn vừa xông lên, những quan sai khác cũng liên chạy tới đàn áp, những đòn roi quất xuống như mưa.

Rất nhanh đã khống chế cục diện.

Sau khi làm rõ tình huống, thế mà lại đánh nhau vì tranh đoạt mấy cái bánh bao.

Vì sống sót, lễ nghĩa liêm sỉ thì tính là gì chứ?

Tằng đại nhân cũng lười nghe bọn họ giải thích thêm, liền động thủ quất xuống mười roi, còn nói thêm mấy lời tàn nhẫn, "Lại để cho ta thấy có người đánh nhau, liền phạt không được ăn cơm hai ngày."

Chuyện này quả thực đáng sợ hơn bất kỳ hình phạt.

Cảm giác đói bụng sẽ khiến người ta phát điên, hơn nữa hai ngày không được ăn cơm, còn phải đi mấy chục dặm đường, không chết cũng tàn.

Mọi người liền câm như hến, ngoan ngoãn như cừu.

Lúc này Tằng đại nhân mới trở lại chỗ ngồi, nhìn Mộc Vãn Tình cười tủm tỉm, mở miệng nói, "Như vậy đi, ta chỉ có thể cho ngươi một danh ngạch, nếu không mọi người sẽ không phục."

Mộc Vãn Tình hơi trầm ngâm, như vậy cũng được, dù sao cũng chỉ là chuyện mấy ngày.

"Vậy thì quá tốt, đa tạ đại nhân, phụ huynh ta đều là người thành thật vô tâm, vẫn luôn bị người khác khi dễ, về sau xin ngày hãy chiếu cố thêm."

Tằng đại nhân cũng đã sớm nhìn ra được, nếu không cũng không dám giải trừ gông xiềng cho bọn họ.

Chậc chậc chậc, mấy người nhị phòng cộng lại cũng không có nhiều tâm nhãn như Mộc Vãn Tình.

Cả gia tộc Mộc thị đều không có cô nương nào thông minh hơn nàng.

"Có ngươi ở đây, ai có thể khi dễ đám người Mộc gia các ngươi, ngươi đúng là phúc khí của Mộc gia."

Thông minh có năng lực lại bao che khuyết điểm, thật muốn có một nữ nhi như vậy, con dâu cũng được.

Đáng tiếc, nhi tử của hắn còn quá nhỏ, tuổi tác hai bên không tương xứng.

Mộc Vãn Tình bỗng nhiên nói, "Ta còn có hai yêu cầu."

"Tình nhi." Mộc nhị gia rất lo lắng, sợ nàng đắc tội quan sai.

Tằng đại nhân bình tĩnh nhìn nàng, "Ngươi nói xem, ta chưa chắc sẽ đáp ứng."

Mộc Vãn Tình vỗ nhẹ cánh tay phụ thân, im lặng trấn an, "Thứ nhất, một nhà năm người chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm, mọi người cũng đều bớt việc, đương nhiên, nhà ta cũng không chiếm lời của các ngài, mỗi ngày đều sẽ một lượng bạc tiền ăn."

Một lượng bạc không tính là ít, đủ cho một nhà năm người bình thường ăn mấy ngày, nhưng với trường hợp hiện tại thì không thể tính như vậy.

Việc ăn cơm chung với nhóm quan sai, vừa có thể ăn cơm nóng mỗi ngày, lại không cần suy nghĩ chuyện ăn cái gì, còn có tác dụng chấn nhiếp.

Muốn khi dễ nhị phòng bọn họ, cũng phải cân nhắc lại quan sai phía sau.

Cái này gọi là cáo mượn oai hùm.

Tằng đại nhân cân nhắc nửa ngày, cũng đoán ra được tâm tư của nàng, không thể không thừa nhận, giữa người và người luôm có sự chênh lệch.

Nhưng nhìn Mộc nhị gia còn đang mờ mịt bất an không hiểu, hắn liền cảm thấy cân bằng, nữ nhi thông minh phụ thân ngốc.

"Được."

Ăn chực cũng được, chỉ cần trả đủ tiền, hắn cũng không có lý do gì để cự tuyệt.

Tuy Mộc Vãn Tình không nhận lương, nhưng dù sao cũng nên vì mình mà tranh thủ những lợi ích của nhân viên. "Thứ hai, các ngài ở đâu, ta liền ở đó, tương tự, chi phí ta tự bỏ ra."

Nàng không muốn chen lấn trong một gian phòng cũng quá nhiều người, nàng muốn mỗi ngày được ngủ trên giường sạch sẽ, thỉnh thoảng còn có thể tắm nước nóng.

Về phần phụ thân cùng các ca ca thì có thể ngủ trên mặt đất, vẫn tốt hơn là chen lấn ở chung với người khác.

Tằng đại nhân rất sảng khoái, "Có thể."

Chuyện ăn ở đều đã giải quyết xong, Mộc Vãn Tình bớt lo hơn phâ nữa, cũng càng thêm tin tưởng vào tương lai.

Về phần lựa chọn ai, Mộc Vãn Tình không tự tiện làm chủ, mà để cho người nhà tự mình quyết định.

Bình Luận (0)
Comment