Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 53 - Chương 53.

Chương 53. - Chương 53. -

Huynh đệ Mộc gia kinh hỉ vạn phần, còn có chuyện tốt như vậy sao?

Chỉ là, bọn họ đều rất khiêm tốn, hai người đều nhường cơ hội cho nhau.

Một người là trưởng huynh muốn nhường đệ đệ, một người thì lớn bé có thứ tự, để cho ca ca trước.

Phu thê Mộc nhị gia khó xử, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, đây là sự lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.

Mộc Vãn Tình thấy bọn họ đều khiêm tốn nhường nhau, trong lòng rất hài lòng, không uổng công nàng tốn không ít tâm tư. "Kỳ thật chỉ cần chờ thêm vài ngày, ta có thể giúp cho người còn lại cũng được tự do."

Lần này tất cả mọi người đều tin tưởng lời của nàng.

Mộc Tử Thành là trưởng tử của nhị phòng, tương đối văn nhược, không giống Mộc Tử Ngang thể trạng cường tráng, cho nên, vẫn nên chọn hắn.

Lần này, đám lưu phạm liền bùng nổ, một người thì cũng thôi đi, như thế nào lại thêm một người nữa chứ? Dựa vào cái gì?

Thần sắc Tằng đại nhân nhàn nhạt, "Chỉ bằng Mộc tam tiểu thư sẽ nấu cơm cho chúng ta, Mà Mộc Tử Thành là người hỗ trợ nàng, về phần Mộc Trọng Bình thì sẽ giúp chúng ta xử lý chuyện vặt vãnh trong sinh hoạt."

Có người không cam lòng kêu lên, "Chúng ta cũng biết nấu cơm nha, tại sao không chọn ta"

Đầu bếp lạnh lùng mỉa mai, "Ai bảo các ngươi không thể hiện chứ?"

Lý do này quá cứng, tất cả mọi người đều á khẩu không nói nên lời.

Mộc lão thái thái tự nhủ bản thân cứ mặc kệ Mộc Vãn Tình kia, nhưng, nhìn thấy nhị phòng dần dần trở nên thoải mái, mà bọn họ thì lại càng ngày càng kém, ghen tị trong lòng như cỏ dại điên cuồng phát triển.

Lý trí nhất thời bị lòng đố kỵ che mờ, "Tam nha đầu, ngươi cũng thật biết cách luồn cúi, a dua nịnh nọt, vuốt đuôi ngựa, Mộc gia chúng ta cảm thấy hổ thẹn thay ngươi."

Mộc Vãn Tình nhíu mày, bọn họ chỉ nhớ ăn mà không nhớ đánh sao? Hay là ỷ vào việc nàng sẽ không đánh lão thái thái?

"Tằng đại nhân, Mộc lão thái thái không vừa mắt ngài, mắng ngài không phải là người tốt."

Nàng có chút mệt mỏi, không trực tiếp ra tay, chỉ ném đá giấu tay.

Sắc mặt Tằng đại nhân không vui nhìn lại, Mộc lão thái thái như bị dội một chậu nước lạnh, đầu óc thanh tỉnh, lại sợ hãi, "Ta không có, ngươi nói bậy."

Mộc Vãn Tình chỉ lễ phép cười cười, "A dua nịnh hót là dùng để hình dung loại người nào? Mà đối tượng tiếp nhận lời a dua nịnh hót lại là ai?"

Là gian thần! Đều là người xấu!

Mộc lão thái thái suy nghĩ cẩn thận, mặt đều tái xanh, nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Tằng đại nhân nhìn thoáng qua sắc trời, "Xem ra là ăn no sinh tật, kế tiếp đi bộ cho tiêu thực đi."

Tiếng cồng chiêng vang lên, tất cả mọi người đứng dậy và bắt đầu khởi hành.

Trước mắt Mộc lão thái thái tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi, muốn chết!

Nhưng bà lại không dám trái lời, đành phải xuống xe đi bộ, chưa đi được một lát đã thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, trong miệng không ngừng cầu xin tha thứ.

Bà từng ngồi tù, từng cho rằng đó đã là khổ nhất thế gian, hiện tại mới phát hiện cũng không phải như vậy.

Đám quan sai đều không thèm để ý tới bà, bà đành phải lấy bạc ra để hối lộ quan sai, cầu nửa ngày, mới cầu được Tằng đại nhân buông tha.

"Ngày mai ngươi có thể ngồi xe."

Mộc lão thái thái nửa buồn nửa vui, "Vậy hôm nay…"

Mộc đại gia nháy mắt với bà, "Nương, đừng nói nữa, ta đỡ người đi."

Bà khiêu khích quyền uy của người ta, người ta hạ quyết tâm muốn cho bà một bài học, lấy bà để lập uy.

Mộc lão thái thái chưa từng đi con đường dài như vậy, ngất xỉu vài lần, nhưng đều bị dội nước lạnh cho tỉnh.

Tỉnh lại rồi tiếp tục đi, không thể thương lượng, trừ khi ngươi chết trên đường.

Không vì bà già yếu mà bỏ qua, chuyện này khiến cho tất cả lưu phạm không rét mà run.

Ngàn vạn lần không nên đắc tội với quan sai!

Đây là lần đầu tiên Tằng đại nhân bày ra một mặt lãnh khốc, khiến đám lưu phạm đều bị dọa sợ.

Mộc lão thái thái cực kỳ hối hận, sao bà lại không quản được miệng mình, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy Mộc Vãn Tình, lửa giận trong lòng bà liền bừng lên, muốn chạy tới xé rách mặt nàng.

Bình Luận (0)
Comment