Mộc lão thái thái lại một lần nữa ý thức được, bà đã không còn là lão thái thái quan gia tôn quý nữa, mà là lưu phạm mệnh tiện con kiến hôi, có chết cũng không ai quan tâm.
Cuối cùng phải dựa vào con cháu đỡ mới đi xong đoạn đường này, Mộc lão thái thái bước chân loạng choạng, cả người đều là phập phồng, đau đến chết lặng.
Nhìn thấy được trạm dịch ở phía xa xa, Mộc lão thái thái rốt cục yên tâm hôn mê bất tỉnh, khiến cho người nhà họ Mộc đều gà bay chó sủa.
Tiến vào trạm dịch, quan sai yêu cầu mấy gian phòng bình thường, mấy người một gian.
Căn cứ vào điều kiện đã thương lượng trước đó, Mộc Vãn Tình có thể tự mình tiêu tiền để thuê một gian phòng.
Nàng cũng không bao giờ ủy khuất chính mình, làm thế nào thoải mái nhất thì làm.
Nhưng cũng sẽ chú ý chừng mực, sẽ không vượt quá tiêu chuẩn ăn ở của quan sai, tránh dẫn tới phiền toái không cần thiết.
Mộc Vãn Tình còn chưa kịp rửa mặt đã bị gọi vào phòng bếp làm việc.
Nàng rửa sạch sẽ hai tay, búi tóc lên, nhất cử nhất động đều lộ ra khí chất tao nhã.
Đó là một loại cảm giác nghi lễ.
Đầu bếp không thể nói rõ được đó là gì, nhưng nội tâm đều đã bị chấn động.
Đậu phộng và vừng đều đã được chuẩn bị đầy đủ, Mộc Vãn Tình vừa khuấy mì hoa trà, vừa dạy Mộc nhị gia cùng Mộc Tử Thành nên làm như thế nào.
Hai người lắng nghe rất chuyên chú, trong miệng Mộc nhị gia còn lặp lại, sợ mình quên.
Mộc nhị gia có kinh nghiệm làm mộc, hai tay rất linh hoạt, lúc đầu có chút vụng về, nhưng vẫn có thể hoàn thành chuyện Mộc Vãn Tình phân phó.
Chẳng sợ, quá trình này cũng không quá trơn tru.
Mộc Tử Thành thì kém xa, hai tay không đủ linh hoạt như vậy, có khi còn làm trở ngại chứ không giúp được gì, Mộc Vãn Tình dứt khoát đuổi hắn đi nhóm lửa.
Phần xào bột mì mất hai mươi phút, hai tay không thể dừng lại, là một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn, Mộc Vãn Tình xào được chốc lát liền giao lại cho Mộc nhị gia.
Việc này vốn không yêu cầu kỹ thuật cao minh gì, muốn nấu ra món ngon, mấu chốt chính là độ lửa và tỷ lệ.
Phần này thì Mộc Vãn Tình có thể khống chế toàn bộ quá trình.
Nàng bắt đầu nấu bữa tối, chuẩn bị thịt tươi và trứng, sau đó làm một món thịt kho trứng.
Quan sai đa phần có xuất thân bần hàn, lại phải hao tổn thể lực đi đường dài, cần loại món mặn để bổ sung thể lực, cũng không cần thức ăn quá phức tạp tinh xảo, những món gia đình nặng khẩu vị sẽ thích hợp hơn với bọn họ.
Rửa sạch thịt ba chỉ rồi cho vào nước lạnh, sau đó cho gừng và hành lá vào, đáng tiếc không có rượu nấu ăn.
"Đại ca, nhóm lửa đi."
Kỳ thật, nhóm lửa cũng là một công việc yêu cầu kỹ thuật, Mộc Tử Thành lần đầu tiên làm việc này, có đầu bếp ở bên cạnh hỗ trợ hắn mới nhóm lửa thành công.
Vớt thịt đã nấu chín ra, cắt thành từng miếng hình vuông, mỗi miếng đều có kích thước gần giống nhau.
Trứng cũng được luộc chín và bóc vỏ để sửng dụng sau.
Chảo nóng liền cho đường trắng vào đun trên lửa nhỏ, khi đường sệt lại thì trút thịt ba chỉ vào xào, chỉ chốc lát sau thịt đã thấm màu, lại cho thêm gừng, hành lá trắng, quế, hạt tiêu vào chế biến chung, sau khi có mùi thơm tản mát ra thì đổ nước vào, nước không quá thịt ba chỉ, lại cho trứng gà đã luộc vào, lúc này nàng mới đậy nắp nồi lại, đun trên lửa lớn, sau đó lại hầm trên lửa nhỏ, mùi thịt từng chút tỏa ra.
Trong lúc chờ món thịt kho trứng hoàn thành, nàng lại xào một nồi rau xanh, thịt kho tàu quá ngấy, ăn kèm với một món chay là hợp lý nhất.
Chờ sau khi vớt rau ra khỏi nồi, màu sắc xanh biếc, nhìn cực kỳ hấp dẫn.
Đội phó Lý ngửi thấy mùi liền tiến vào, vừa thấy rau xanh liền ngây ngẩn cả người, hắn chỉ thích ăn thịt không thích ăn rau, nhưng nhìn thấy đĩa rau xanh này, nhịn không được nuốt nước miếng.
"Ta giúp nếm thử."
Hắn tìm một lý do quang minh chính đại, vội vàng gắp một đũa, cắn một miếng, miệng đầy mùi thơm, tươi giòn bắt vị.