"Ngươi cũng không phải bá tánh do nàng quản, tại sao nàng phải quản sự sống chết của ngươi chứ?" Nam nhân cao lớn hung hăng oán giận nói: "Cho một miếng ăn là tình phân, không cho là bổn phận, bất kể như thế nào, người ta cho ngươi một bát cháo để uống, không để cho ngươi chết đói chính là ân nhân, làm người phải có lương tâm."
Những người dân chạy nạn đều là người có tình cảm mộc mạc nhất, "Đúng vậy, phải có lương tâm."
"Huyện Chủ Thanh Bình làm như vậy đã rất tốt rồi, cho chúng ta cháo để uống, những trấn thành khác nhìn thấy chúng ta liền cảm thấy như nhìn thấy ôn dịch, đều không để cho chúng ta dừng lại."
"Đúng vậy, Huyện Chủ Thanh Bình có nhiều tiền thì sao chứ, có quan hệ với chúng ta sao?"
Sắc mắt A Tiến lúc trắng lúc xanh, ánh mắt lập loè nhấp nháy, "Ngươi làm sao lại cố gắng giúp đỡ nàng nói chuyện như vậy? Sẽ không phải chó săn tình báo do nàng sắp xếp vào để tìm hiểu tin tức đấy chứ?"
Đây cũng là điều mà một nhóm người Dũng ca muốn biết.
Nam nhân cao lớn liếc mắt nhìn hắn rồi nói: "Ta đặc biệt muốn đi theo nàng, nàng thế nhưng là thần tài nổi danh, đặc biệt giỏi kiếm tiền, người đi theo nàng đều phát tài, ăn ngon uống say, muốn ăn thịt lúc nào cũng đều được."
Những người dân chạy nạn nghe xong lời này lập tức hưng phân nói: "Thật hay giả vậy? Nàng còn có loại bản lĩnh này sao?"
Bọn họ chỉ biết là Huyện Chủ Thanh Bình đặc biệt có năng lực, có thể làm guồng nước, lại có thể làm bông gì đó, được Hoàng thượng thưởng thức.
Nhưng, biết kiếm tiền? Đến nghe cũng chưa từng được nghe qua.
Nam nhân cao lớn một mặt thần thần bí bí, "Người ở Lương Thành đều biết, thuê ruộng của nàng chỉ cần giao ba thành phí, lúc ấy còn bị đám địa chủ liên hợp lại kháng nghị, buộc nàng phải thay đổi, một nữ tử yếu đuối như nàng lại thực sự gánh vác, tình nguyện đắc tội kẻ có tiền, cũng muốn để bá tánh nghèo khổ kiếm được thêm ít tiền, nàng đồng tình với bá tánh nghèo khổ, thương tiếc cuộc sống không dễ dàng của người dân."
Những người dân chạy nạn đã trải qua quá nhiều trắc trở, tâm đều lạnh, nhưng làm gì có người nào trời sinh đã lạnh lùng vô tình chứ?
"Ta liền biết Huyện Chủ Thanh Bình là đại nhân thiện lương."
Trong bóng đêm nhìn thấy một chút tia sáng hy vọng, như là nhìn thấy được tín ngưỡng, muốn nắm chắc không buông.
Đối với bọn họ mà nói, Huyện Chủ Thanh Bình chính là một tia sáng kia, chiếu sáng cho bọn họ.
Nam nhân cao lớn nói luyên thuyên không ngừng, "Không chỉ có như thế, nàng còn đang xây dựng xưởng trong nông trang, cần mấy nghìn người đến làm việc, đãi ngộ đặc biệt tốt."
Những người dân chạy nạn đặc biệt cảm thấy hứng thú với việc này, "Mau nói đãi ngộ như thế nào đi."
"Tiền tiêu vặt cố định hàng tháng là năm trăm văn, trên cơ sở này làm được nhiều hơn thì ăn nhiều hơn......" Nam nhân cao lớn thấy vẻ mặt của mọi người có chút mê man, dáng vẻ như không nghe hiểu được, tranh thủ thời gian thay đổi một phương thức biểu đạt khác.
"Đổi cách suy nghĩ như thế này, mỗi lần làm nhiều thêm một bộ y phục liền được cho thêm mấy văn tiền, phụ nhân tài giỏi một tháng có thể kiếm được mấy lượng bạc."
Dũng ca quá quen thuộc với bộ dáng này, đây chính là đang tẩy não, hắn đã từng làm qua vô số lần.
Nhưng, hắn không dám ngăn cản, cũng không dám tranh chấp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác khoe khoang, đặc biệt thổi phồng, tạo lên một tầng hào quang cho Huyện Chủ Thanh Bình.
Trong đầu hắn hiện lên mấy chữ, vì người khác may áo cưới!
A a a, thật đáng ghét, nhưng vẫn phải duy trì ý cười trên mặt.
Huyện Chủ Thanh Bình đúng là yêu nghiệt.
Đám dân chạy nạn nửa hiểu nửa không, nhưng vẫn có thể hiểu được một điều, đi theo Mộc Vãn Tình làm việc, nhất định sẽ có tiền!
"Trời ạ, nhiều như vậy sao? Còn nhận người nữa không?"
Nam nhân cao lớn thành công câu lên khát vọng đối với tiền tài, khát vọng đối với cuộc sống an bình của những người dân chạy nạn, lại thừa nước đục thả câu nói tiếp: "Ta làm sao biết được chứ? Chờ ta tìm cơ hội gặp thân thích trong thành thử, hỏi thăm tình huống."