Sau Khi Lưu Đày, Địa Vị Của Ta Cực Cao (Dịch Full)

Chương 683 - Chương 683.

Chương 683. - Chương 683. -

Đỗ soái thấy nàng bận tới bận lui như vậy, trong lòng an ủi, "Không vội, đều ngồi đi, bất kể như thế nào, Đỗ gia quân trở về ta cũng nên tới đón."

Mộc Vãn Tình mỉm cười, "Chúc mừng chủ soái của Đỗ gia quân lại chiến thắng, kéo dài thần thoại bách chiến bách thắng."

Đỗ Soái nhìn nữ hài tử cười tủm tỉm trước mặt mình, mỗi lần nhìn thấy nàng, nàng đều có chút biến hóa, lần này lại càng có khí thế.

"Vất vả cho Huyện Chủ rồi, ngươi có công lớn, cũng là công đầu."

Ai có thể nghĩ tới, một nữ hài tử nhỏ tuổi như vậy lại gánh vác được tất cả mọi thứ, vì đại quân trù bị lương thảo, trấn an lòng dân, dẫn đầu quân dân một lòng đoàn kết chiếm đóng thành Phù Phong, dọn sạch tất cả chướng ngại.

Lần này thắng lợi trở về, hơn phân nửa công lao là của nàng.

Sự cố gắng của Mộc Vãn Tình được người công nhận, đương nhiên cảm thấy rất cao hứng, ngọt ngào cười nói khiêm tốn vài câu.

Bỗng nhiên, đám người xôn xao tưng bừng, "Đến rồi, Đỗ gia quân đến rồi."

Gió lạnh tiêu điều, đại kỳ phấp phới, nhóm tướng lĩnh cùng binh sĩ khí phách hiên ngang, hùng dũng oai vệ tiến vào thành, các tướng lĩnh cưỡi tuấn mã đi ở phía trước, từng người ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế bất phàm.

Mà ở phía trước nhất chính là một nam tử trẻ tuổi khoác nhung trang trên người, mặt mày lạnh lùng, tư thế oai hùng, uy nghi hiển hách, chính là Đỗ Thiếu Huyên.

Bá tánh kích động vạn phần, Đỗ gia quân khải hoàn trở về rồi!

Mọi người cuồng nhiệt quơ cánh tay, bên trong miệng hô to Thiếu soái uy vũ, Đỗ gia quân uy vũ.

Cảm kích bọn hắn chiến đấu hăng hái đẫm máu trên chiến trường để giữ vững phòng tuyến, để bá tánh tránh khỏi binh tai.

Nữ hài tử đem khăn tay cùng túi thơm ném xuống như mưa rơi đập tới, miễn bàn có bao nhiêu náo nhiệt.

Đúng vậy, cho dù Đỗ Thiếu Huyên trở thành chủ soái của Đỗ gia quân thì ở trong mắt bá tánh Tây Lương, hắn vẫn là Thiếu soái của bọn họ như trước.

Các tướng sĩ nghe tiếng hoan hô của bá tánh, nhiệt huyết sôi trào, trong lòng dâng lên một tia hào hùng.

Đây chính là tất cả những gì bọn họ liều chết cũng phải bảo vệ.

Đỗ soái mang theo đám quan chức đi ra ngoài, nhìn thấy nhi tử tay chân vẹn nguyên trở về, trái tim treo lơ lửng giữa không trung cuối cùng cũng có thể rơi xuống.

Nhi tử bình an trở về là tốt rồi.

Đỗ Thiếu Huyên cũng nhìn thấy phụ thân, ngay lập tức nhảy xuống khỏi lưng ngựa, bước nhanh tiến về phía trước, một chân quỳ xuống.

"Đỗ gia quân Đỗ Thiếu Huyên đặc biệt phụng mệnh chủ soái, Đỗ gia quân không phụ sứ mệnh, đánh lui tất cả quân địch, lại một lần nữa giữ vững biên quan, thỉnh chủ soái kiểm duyệt."

"Tốt, tốt, tốt." Đỗ soái liên tiếp nói ba chữ tốt, hốc mắt đều đỏ cả lên, xoay người đỡ nhi tử đứng dậy, "Ngươi đã không cô phụ danh vọng trăm năm của Đỗ gia, rất tốt, không hổ là nhi tử của ta."

Trò giỏi hơn thầy, thân là một người phụ thân, từ tận đáy lòng hắn cảm thấy cảm động và tự hào.

Một trận gió rét thổi tới, thân thể Đỗ soái lung lay, khiến cho Đỗ Thiếu Huyên giật nảy cả mình, tranh thủ thời gian đỡ lấy phụ thân, nhỏ giọng nói: "Thân thể của ngài còn chưa có tốt lên, trời lạnh như vậy không nên đi ra ngoài."

Đỗ soái ho khan hai tiếng, trước mắt tự nhiên biến thành màu đen, tự cường dựa vào cánh tay của Đỗ Thiếu Huyên để đứng thẳng.

Cái thân thể rách nát này của hắn đã không còn tốt như trước, một thân võ công đều bị phế, chỉ cần động tác hơi mạnh một chút liền cảm thấy mệt mỏi thở hồng hộc, không thể chịu lạnh, không thể hóng gió.

Nhưng ở trước mắt người khác, hắn còn phải gắng gượng chống đỡ, "Ta không sao, ta đang rất cao hứng."

Có người kế tục, thật tốt.

Đỗ Thiếu Huyên nhanh chóng đem người dìu vào bên trong lều vải, rót một chén canh gừng ấm nóng, sắc mặt của Đỗ soái mới có chuyển biến tốt.

Đỗ Thiếu Huyên âm thầm thở phào một hơi, nhịn không được nhìn về phía nữ tử như viên minh châu xán lạn kia, "Vãn Tình, ngươi vẫn khỏe chứ?"

Hắn đã sớm nhìn thấy nàng, đã lâu không gặp, nàng trưởng thành hơn rất nhiều, thanh diễm tuyệt luân, vừa tôn quý lại có khí thế bất phàm.

Mộc Vãn Tình mỉm cười nói: "Rất khỏe, ngươi đã thay đổi rất nhiều."

Bình Luận (0)
Comment