Trải qua chiến tranh tẩy lễ, hắn so với quá khứ càng trầm ổn hơn, mặt mày kiên nghị, có thể thấy được mấy ngày này áp lực lớn cỡ nào.
Trước kia có Đỗ soái chống đỡ ở phía trên, hắn chỉ cần nghe theo sắp xếp là được.
Nhưng bây giờ, hắn làm chủ soái của một quân, áp lực rất to lớn.
Còn phải chia làm hai trận chiến, từ xa điều khiển tác chiến, lao tâm lao lực quá độ.
Hắn không thể thua, không thể lui, phía sau của hắn vẫn còn mấy chục vạn bá tánh Tây Lương.
May mà, hắn có thể chống đỡ được, cũng ở trong chiến tranh mà nhanh chóng trưởng thành.
May mà, sau lưng của hắn vẫn còn có một Mộc Vãn Tình, ổn định hậu phương, gom góp lương thảo, để hắn không có nỗi lo về sau.
Trên mặt Đỗ Thiếu Huyên không biểu lộ gì, nhưng nội tâm của hắn đang rất kích động, "Nhìn thấy ngươi thật tốt."
Khóe miệng Đỗ soái giật giật một cái, phải chú ý trường hợp chứ, "Khụ khụ, Huyện Chủ, ngươi tới nói vài câu đi."
Được thôi, Mộc Vãn Tình cũng không luống cuống, tự nhiên hào phóng tiến lên, tay phải hơi hơi giơ lên.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả quân dân đều nhìn chằm chằm vào nàng.
Đại bộ phận bá tánh đều biết Mộc Vãn Tình, nhưng, rất nhiều các tướng sĩ là lần đầu tiên được nhìn được nàng.
Trong truyền thuyết, là thương nghiệp cung ứng lương thảo hào khí ngút trời, là trưởng quan đại diện Tây Lương, là Thanh Bình Huyện Chủ mang theo công đức trong người, Mộc Vãn Tình.
Bọn hắn rất tò mò, nàng là dựa vào cái gì mà có thể đứng vững gót chân trong quan trường?
Gió lạnh lay động mái tóc của nàng, âm thanh trong trẻo vang lên, "Ta đại diện cho tất cả bá tánh Tây Lương hoan nghênh toàn thể tướng sĩ về nhà."
Chỉ một câu nói đơn giản, lại làm cho vô số tướng sĩ đỏ cả vành mắt.
Đây là chuyện mà bọn hắn tha thiết ước mơ, còn sống sót để trở về, còn sống để gặp người nhà.
Chỉ là, vô số đồng bạn đã an nghỉ ở dưới đất, cũng không thể trở về nhà được, phụ mẫu thê tử cùng hài tự của bọn họ hẳn là rất thương tâm.
Mộc Vãn Tình hít sâu một hơi rồi nói: "Ta tuyên bố, tất cả tướng sĩ phát thêm hai năm tiền lương, danh sách người có chiến công lớn sẽ được trình lên trước mặt quân vương, luận công phong thưởng."
Điều các tướng sĩ cầu mong là cái gì? Chỉ có ba chuyện, đó là bảo vệ quốc gia, kiến công lập nghiệp, giúp người nhà có một cuộc sống ấm no.
Bọn hắn muốn cái gì, nàng liền cho cái gì đó.
Quả nhiên, trong đám người sôi trào, ong ong rung động , hai năm tiền lương cũng không ít, có thể giúp cải thiện sinh hoạt.
Ánh mặt Mộc Vãn Tình rơi vào trên người những binh sĩ bị thương, "Chi phí trị thương của binh sĩ do quan phủ bao trọn, nếu như bởi vì tổn thương mà xuất ngũ, ưu tiên sắp xếp đến xưởng quân doanh và đội trị an, sẽ an trí thích đáng, sẽ để cho các ngươi có một phần thu nhập ổn định."
Bình thường mà nói, xuất ngũ sẽ được mấy lượng bạc, nhưng thật sự không đủ dùng.
Cuộc sống của những người binh sĩ bị thương tàn tật sau khi xuất ngũ vô cùng gian nan, không làm được việc nặng, cũng không làm được những công việc khác, không có thu nhập kinh tế, nghèo rớt mùng tơi, còn có người bị người nhà vứt bỏ.
Cho nên, các binh sĩ sau khi nghe những gì nàng nói đều kích động muốn chết, đánh trận khẳng định sẽ bị thương, bọn hắn không sợ đổ máu, chỉ sợ sau khi bị thương không chết không sống, đau khổ giãy dụa.
Mộc Vãn Tình thận trọng làm việc trước mắt, việc phải làm liền làm tốt nhất, "Tướng sĩ tử vong trợ cấp mười lượng bạc, hài tử dưới mười lăm tuổi được miễn hoàn toàn học phí, mỗi tháng đến lĩnh tiền sinh hoạt nhất định, phụ mẫu trên năm mươi tuổi cũng đến lĩnh tiền sinh hoạt nhất định, thẳng đến khi qua đời."
Hiện trường xôn xao một mảnh, các tướng sĩ kích động đến nỗi đỏ bừng cả mặt, trẻ có chỗ dạy, già có chỗ nuôi.
Tiền trợ cấp không tính là nhiều, nhưng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là phúc lợi đãi ngộ với gia đình quân nhân
Mộc Vãn Tình an bài một phen này, tương đương với việc giải quyết tất cả hậu hoạn của bọn họ.
Cho dù có hi sinh, cũng không cần lo lắng về người nhà, toàn bộ bọn họ đều do quan phủ chiếu cố.
"Huyện Chủ, tất cả lời ngài nói đều là thật sao?"