Mộc Vãn Tình khẽ gật đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: "Thật, Tây Lương chúng ta sẽ không để cho các tướng sĩ vừa chảy máu lại rơi lệ, các ngươi ở tiền tuyến anh dũng giết địch, chúng ta ở hậu phương bảo hộ người nhà của các ngươi."
Các binh sĩ lệ nóng doanh tròng, nhao nhao quỳ xuống, "Tạ ơn Huyện Chủ, tạ ơn ngài đại ân đại đức."
Từ hôm nay trở đi, Thanh Bình Huyện Chủ chính là phụ mẫu cơm áo của bọn họ, là đại ân nhân của bọn họ.
Ai dám bất kính đối với nàng, chính là địch nhân của Đỗ gia quân.
Mộc Vãn Tình tự mình tiến lên phía trước đỡ binh sĩ bị thương đứng dậy, "Không cần tạ ơn ta, đây là quyết định đã được trên dưới quan phủ nhất trí, dùng thuế do bá tánh Tây Lương nộp lên, các ngươi đều là con cháu quân nhân của một nhà Tây Lương, quân và dân thân là một nhà, chúng ta đều là người một nhà."
Mộc Vãn Tình chỉ tay vào đám bá tánh đứng hoan nghênh ở hai bên đường, "Các ngươi nhìn xem, nỗ lực các ngươi bỏ ra tất cả các bá tánh đều nhìn ở trong mắt, bọn họ thầm cảm tạ trong lòng, bọn họ đều biết ơn các ngươi, mọi người đã chiến đấu anh dũng để giết địch, bảo vệ mấy chục vạn bá tánh."
"Đa tạ các ngươi." Một bá tánh cảm động hô to một tiếng, những bá tánh khác đều chịu lây nhiễm, nhao nhao nói lời cảm tạ theo.
Các tướng sĩ khóc, bá tánh cũng khóc, đám quan viên cũng không nhịn được mà đỏ cả vành mắt.
Giờ khắc này tình cảm thắm thiết, cảm động vô cùng.
Đỗ soái nhìn nữ hài tử tỏa sáng trong đám người, nàng rất gầy yếu, những cũng là ánh sáng mà vô số người cùng truy đuổi.
Hắn nhìn thấy được tình người lóe sáng ở bên trên người nàng, cũng nhìn thấy tâm cơ sâu không lường được của nàng.
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía Đỗ Thiếu Huyên, hốc mắt của Đỗ Thiếu Huyên cũng đỏ rừng rực, khóe mắt một mảnh trong suốt.
Hắn không tiếng động thở dài, "Nhìn thấy không? Thanh Bình Huyện Chủ là người trời sinh có quyền mưu, chỉ cần vài câu đã có thể mua chuộc quân tâm, để những người trong quân từ trên xuống dưới đều kính yêu nàng, còn khiến quân dân đồng tâm đồng đức."
Nàng luôn biết cách làm sao để thu mua lòng người, làm sao để mê hoặc nhân tâm, làm sao để thao túng dư luận.
Điều may mắn duy nhất đó chính là tấm lòng của nàng.
Hắn đang nhắc nhở nhi tử một câu, ai ngờ vẻ mặt Đỗ Thiếu Huyên lại trở nên kiêu ngạo nói: "Đây là minh mưu, quang minh lỗi lạc, lòng son dạ sắt, ai có thể không yêu."
Người tốt thì không thể có tâm kế sao? Không thể dùng thủ đoạn sao? Đây là kiẻu lý luận gì vậy chứ?
Hắn mặc kệ, dù sao, hắn kiêu ngạo, hắn tự hào.
Cô nương hắn coi trọng là người giỏi nhất, tốt nhất, không tiếp nhận phản bác.
Đỗ soái im lặng, đây xem như là người tình trong mắt hóa Tây Thi sao? Cũng không phải, Mộc Vãn Tình đúng là thiên tài hiếm gặp.
Đỗ Thiếu Huyên vẫn còn đang ở một bên khoe khoang, "Phụ soái, chỉ cần nhìn nàng làm việc, kết quả tốt là được rồi."
Mỗi một việc nàng làm đều là có lợi cho quân dân, đó chính là đại nghĩa.
Đỗ soái không muốn nói chuyện, thích thế nào thì như thế đó đi.
Đánh thắng trận lớn, đương nhiên phải bày tiệc lớn để ăn mừng, vui chơi giải trí, khắp chốn vui mừng.
Trong tiệc mừng công này, Mộc Vãn Tình cũng có mặt.
Nàng còn tuyên bố một việc, đó là quan phủ muốn xây một trường học, chuyên thu nhận đệ tử trong quân, sư phó văn võ đều là tốt nhất, có lực lượng lão sư tốt nhất.
Khá lắm, nàng vừa nói ra những lời này, các quân quan nhao nhao chạy đến vây quanh nàng để trưng cầu ý kiến.
Phiền não nhất của những người này chính là cái gì? Là giáo dục cho thế hệ sau.
Rất nhiều người không rảnh để có thể tự mình dạy bảo cho thế hệ sau, liền muốn tìm cho hài tử một ngôi trường tốt nhất.
Thế nhưng mà, nền tảng giáo dục của địa khu Tây Lương quá mỏng, muốn tìm được một sư phụ tốt đã là chuyện quá khó khăn, chớ đừng nói đến việc tìm một ngôi trường tốt.
Nhìn những hài tử trong nhà văn không thành võ chẳng phải, bọn hắn cảm thấy phiền muộn không thôi.