Mộc Vãn Tình cười híp mắt nói, "Ta dâng thư lên cho Hoàng thượng, mời hắn chọn một vài lão sư tốt đến đây, ta muốn xin hắn mười tiến sĩ văn, mười tiến sĩ võ."
Các tướng quan nhìn nhau, vừa vui lại vừa lo, lo chính là tiến sĩ là vạn trung chi tuyển, nàng liền đòi hai mươi người, có thể đáp ứng nàng sao?
Vui chính là, một khi thành, lực lượng lão sư tốt liền nổi lên, thư viện nào có được đãi ngộ như vậy chứ?
"Chuyện này còn có thể tìm Hoàng thượng sao?"
Mộc Vãn Tình kỳ quái hỏi lại, "Tại sao lại không thể chứ? Có chuyện khó khăn tìm Hoàng thượng, hắn là chủ cả thiên hạ, vấn đề khó khăn lớn trong mắt chúng ta nhưng đối với hắn thì không đáng giá được nhắc tới."
Nói vậy hình như có mấy phần đạo lý, các tướng quan lo lắng bất an, "Sẽ đáp ứng sao?"
"Tại sao lại không đáp ứng? Chúng ta là công thần, chỉ đòi vài lão sư tốt thì thế nào?" Mộc Vãn Tình đã tính toán mọi chuyện, “Hơn nữa chỉ đợi ba năm, ba năm sau lại đổi một nhóm khác, cái này gọi là rèn luyện, có thể thêm một nét vào bên trong lý lích, đối với các lão sư mà nói thì đây cũng là chuyện tốt."
Nàng nói một cách đúng lý hợp tình.
Mọi người điên cuồng động tâm, trong lòng lại suy nghĩ, để cho hài tử nào đến trường học đây?
"Sáu tuổi trở lên đều đến trường học, mười lần khảo thí không đạt tiêu chuẩn liền cho thôi học, tư chất thực sự không được thì đi học cái khác, học tài vụ kế toán, học báo cáo, học nghề mộc, học thương nghiệp, sẽ luôn có một con đường khác."
Xây dựng cơ sở hạ tầng cần một lượng lớn nhân thủ, các ngành các nghề đều cần, hiện tại bồi dưỡng còn kịp.
Mộc Vãn Tình nói đến là cao hứng bừng bừng, Tôn Đồng Tri đứng ở một bên mặt ủ mày chau.
Chờ đến lúc tiệc ăn mừng kết thúc, Đỗ Thiếu Huyên không kịp chờ đợi lôi kéo Mộc Vãn Tình bỏ chạy, hắn có rất nhiều lời muốn nói với nàng.
Ai ngờ, bị Tôn Đồng Tri chặn lại đường đi.
"Huyện Chủ, ngươi hứa nhiều như vậy, lấy đâu ra tiền đây? Bên trong sổ sách của chúng ta không còn tiền a!" Quan phủ rất nghèo, triều đình lại không có phát tiền xuống.
Nàng có biết lỗ hổng này lớn bao nhiêu hay không, tối thiểu nhất cũng cần trăm vạn lượng bạc! Lấy tiền ở đâu ra? A! Vừa nghĩ tới nuốt lời sẽ bị tướng sĩ phỉ nhổ, hắn liền muốn té xỉu cho xong việc.
Đỗ Thiếu Huyên sửng sốt một chút, "Không đủ tiền sao? Vậy thì lấy từ sổ sách của Đỗ gia chúng ta đi."
Mộc Vãn Tình hững hờ vuốt vuốt cái mũi, "Chuyện này có bao lớn chứ, chúng ta lại một lần nữa tay không bắt sói thôi."
"Dẫn ta theo!" Đỗ Thiếu Huyên tràn đầy phấn khởi, không chút nghi ngờ năng lực kiếm tiền của nàng.
Con mắt Tôn Đồng Tri cũng sáng cả lên, "Cũng dẫn theo ta nữa!"
Những chiếc lông ngỗng bay phấp phới trong lớp tuyết dày, bao phủ trong lớp áo bạc.
Thế tử Tấn Vương mang theo một đám mưu sĩ ngồi thương lượng một số chuyện ở bên trong phòng sưởi ấm áp như mùa xuân.
Tuy rằng phủ Tấn Vương đã tuyên bố khởi sự, nhưng tiến triển không lớn, giao chiến cùng triều đình có thua có thắng, thỉnh thoảng lại xô sát với những nhóm nông dân nhỏ nổi dậy khởi nghĩa ở khu vực xung quanh.
Hơn nữa, số người đến đây nhờ cậy không nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, những danh môn vọng tộc kia đều đang trong giai đoạn quan sát.
Tất cả mọi người đều vô cùng sốt ruột, tinh thần chiến đấu không cao.
Thế tử Tấn Vương vừa thấy như vậy liền cảm thấy không được, liền đề xuất chiếm đoạt đồng minh phủ Ngụy Vương trước.
Tuy nói là đồng minh, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại đâm bọn họ một đao, làm cho hắn cảm thấy ghê tởm không thôi.
Mọi người sôi nổi hưởng ứng, cảm thấy có thể.
Một khi đem tất cả đất phong của phủ Ngụy Vương thu vào trong bản đồ, vậy bọn họ liền có thực lực tranh đoạt thiên hạ cùng triều đình.
Làm như thế nào đây? Tất cả mọi người cùng hợp mưu hợp sức, nhất trí tỏ vẻ không thể làm minh đao minh thương, chỉ có thể dùng âm mưu lén lút hành động, làm tan rã từ nội bộ.
Mọi người thảo luận đến khí thế ngất trời, trong lòng thế tử Tấn Vương dần dần có ý tưởng.
Hắn biết một chút về bí mật của phủ Ngụy Vương, có thể lợi dụng vào lúc này, hành động thật tốt, không ngừng làm loạn bên trong phủ Ngụy Vương.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có một thanh âm la hét lo lắng của một thuộc hạ, "Thế tử, không tốt rồi."