Lệ phi bị dọa đến quên mất bản thân mình đang khóc thút thít, tức đến phát điên, thét chói tai lên “Ngươi nói bậy, ta không có, Hoàng thượng, thần thiếp là dạng người gì, ngài còn không biết sao? Thủ Phụ cẩn thận cả đời, phụ tá tiên hoàng lập nghiệp mà không kể công lao, ngài cũng không thể làm cho công thần thất vọng buồn lòng."
Trong mắt Hoàng thượng hiện lên một chút ý lạnh, một sớm hoàng đế một sớm triều thần, hắn đã sớm muốn thay thế Thủ Phụ cậy già lên mặt này rồi, Thủ Phụ hẳn là cũng phát hiện ra thái độ của hắn, chó cùng rứt giậu, nhưng lại dám ra tay với biểu đệ của hắn thì quá đáng lắm rồi.
“Lệ phi bất kính với Thái Hậu, tước bỏ phi vị, biếm vào lãnh cung.”
Cả người Lệ phi mềm nhũn ngã xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thế mà không thẩm không tra đã trị định tội cho nàng?
Hắn lại tín nhiệm Đỗ Thiếu Huyên như vậy?
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ thật sự không gì phá nổi.
Hoàng thượng trầm mặt lại, nhìn về phía Từ Vi đang sợ hãi đến phát run ở bên cạnh, dám giở trò ở trên địa bàn của hắn, đúng là không biết sống chết.
“Ngươi trở về nói với Thủ Phụ, hoàng cung không phải hậu hoa viên của Từ gia các ngươi, không thể để cho các người tuỳ ý vươn tay dài ra như vậy, ta cho hắn hai lựa chọn, một là đem ngươi gả ra ngoài kinh thành, hai là, để hắn cáo lão hồi hương đi.”
Trước mặt Từ Vi tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Đến nỗi đây là thật hay giả, chỉ có chính bản thân nàng biết.
Hoàng thượng nhìn về phía các cung phi khác cũng có mặt ở đây, “Các ngươi đều đã nghe thấy, sự việc ngày hôm nay nếu như bị tiết lộ ra ngoài dù chỉ nửa chữ, đều đi lãnh cung đợi đi.”
Nhóm hậu phi vâng dạ đáp ứng.
Đợi đến khi đám người đó rời đi, Đỗ Thiếu Huyên nhịn không được phun tào, “Nhiều nữ nhân chính là phiền toái như vậy, người này so với người khác càng tâm cơ, ngài làm thế nào mà chịu được vậy?”
“Hậu cung cùng quan sai đều có quan hệ với nhau, nào có đơn giản như vậy, lần này là Thủ Phụ nóng vội, không quá nửa năm hắn cũng nên lui xuống rồi, nhường vị trí này cho người mới.” Hậu phi của Hoàng thượng kỳ thật cũng không nhiều lắm, một hậu một quý phi hai phi hai tần, ba bốn mỹ nhân.
So với bảy mươi hai phi tần của tiền triều đã ít hơn rất nhiều.
“Cho nên, đời này của ta chỉ cưới một nữ nhân.” Đỗ Thiếu Huyên đồng tình nhìn hắn, “ Vãn Tình nhà ta thông minh, có năng lực khôn khéo, còn đặc biệt đáng yêu, một người bằng nghìn người.”
Hoàng thượng: Mẹ kiếp, tú ân tú ái đến phát rồ, hai câu đều không rời Mộc Vãn Tình.
Hắn ha hả cười nói: “Nhà ngươi? Mộc Vãn Tình đồng ý gả cho ngươi rồi sao?” Đến đây đi, thương tổn lẫn nhau.
Đỗ Thiếu Huyên:…… Cẩu ca không muốn làm người.
…
Đỗ Thiếu Huyên ra khỏi hoàng cung, lên xe ngựa.
“Chủ tử, đi nơi nào?”
Đỗ Thiếu Huyên không cần nghĩ ngợi nói, “Đi đến con phố phía đông thành.”
Con phố thành đông là con phố phồn hoa nhất trong kinh thành, hội tụ vô số cửa hàng có thương hiệu lâu đời.
Đỗ Thiếu Huyên đến mua chút đặc sản địa phương, khó có khi được tới đây một chuyến, chọn một chút lễ vật tặng cho người nhà.
Có ăn có uống có chơi, mua một đống đồ lớn.
Chỉ là, lễ vật tặng cho Mộc Vãn Tình vẫn chưa có lựa chọn tốt, hình như nàng cái gì đều có, cũng không đặc biệt yêu thích thứ gì.
Nàng không thích những y phục xinh đẹp hay châu báu, ngày thường đều mặc một thân nam trang gọn gàng, buộc mái tóc dài lên trông như đuôi ngựa, đặc biệt bớt việc.
Nàng thích thức ăn, nhưng tay nghề so với các sư phó kinh thành càng tốt hơn gấp trăm lần ngàn lần.
Ai, thôi vậy, hắn liền mua vài thất vải tơ lụa lăng la thịnh hành nhất kinh thành, mang về cho Mộc Vãn Tình xử lý.
Mua xong sau hắn liền chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, nửa đường lại nhìn thấy một nhà cửa hàng, ngoài cửa chen chúc vô số người, người trước người sau đều muốn chen vào.
“Đó là cửa hàng gì vậy?”
Thuộc hạ nhẹ giọng trả lời, “Trân Bảo Các, ở đây bảo bối gì cũng đều có, quan lớn hay quý nhất đều rất thích tới cửa hàng này, nghe nói là tộc nhân trong gia tộc Hoàng Hậu mở.”
Nói là tộc nhân mở, kỳ thật là nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu mở, nói không chừng Hoàng Hậu cũng có cổ phần trong đó.