Rốt cuộc bá tánh không cần phải lo lắng thiên tai nữa, có thần vật này không bao giờ sợ bị chết đói nữa.
“Ông trời phù hộ Đại Tề ta!”
Các quan viên đều khiếp sợ nói không ra lời, đây là một loại khái niệm gì, có thể so với thần vật mộc miên.
“Bông có thể làm cho bá tánh mặc ấm áp, khoai tây có thể làm cho bá tánh ăn no.”
Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, “Huyện Chủ Thanh Bình, hạt giống này có tốt không?”
“Cũng được, không kén chọn đất, cũng có thể trồng trên đất cằn cỗi, ta đã sắp xếp phương pháp trồng trọt, chỉ cần làm theo là được.”
Mộc Vãn Tình chỉ vào núi khoai tây trước mặt, "Những thứ này đều có thể làm hạt giống, ngài đều có thể mang đi, chỉ để lại cho ta một vạn cân là được, ta đã đáp ứng Đỗ Thiếu Huyên, sẽ đưa năm ngàn cân đến Tây Lương cung cấp cho bá tánh gieo trồng."
Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh, phải nhiều cỡ nào chứ? Ít nhất cũng phải trồng được hơn một trăm mẫu đất?
Nếu bán đi, hẳn kiếm được bao nhiêu tiền? Nhân phẩm của nằng tốt tới quá đáng a, làm nổi bật sự ích kỳ của bọn họ.
Hoàng thượng nhìn nàng thật sâu, hỏi: "Ngươi cam lòng?"
Mộc Vãn Tình chắp tay, thần sắc nghiêm túc, "Ta nghiên cứu những thứ này cũng chính vì muốn tạo phúc cho bá tánh, vì triều đình vì quân vương bỏ ra một phần lực, mà không phải mưu cầu tư lợi."
Hoàng thượng rất vui mừng, nàng không phụ kỳ vọng của hắn, vẫn luôn không quên sơ tâm, phi thường khó có được.
“Tốt, thật tốt quá, truyền chỉ, Huyện Chủ Thanh Bình có công lớn tiến hiến khoai tây, phong Huyện Chủ Thanh Bình làm Thanh Bình Quận Chúa, phong phụ thân Thanh Bình Quận Chúa Mộc Trọng Bình làm Thanh Viễn Hầu.”
Mộc Vãn Tình chỉ thay phụ thân cầu một tước vị, không ngờ Hoàng thượng lại thăng thêm một cấp cho nàng.
Tuy ý nghĩa này không lớn, nhưng, nàng vẫn rất cảm kích.
“Tạ chủ long ân.”
Ánh mắt hâm mộ của các trọng thần đều đỏ lên, đầu năm nay phong tước cực kỳ nghiêm khắc, không có cống hiến đặc biệt thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Huyện Chủ Thanh Bình thăng lên Quận Chúa ngược lại cũng là chuyện bình thường, chỉ là một cái vinh dự hư hàm, không có thực quyền, còn không có sức ảnh hưởng bằng một Hộ Bộ Thượng Thư.
Nhưng Thanh Viễn Hầu này thật làm cho người ta thèm thuồng, Mộc Trọng Bình chỉ bởi vì sinh ra một nữ nhi tốt liền vinh sủng gia thân, được phong tước một cách nhẹ nhàng thoải mái.
Thứ Phụ có chút chua xót nói, "Người khác đều là tử ấm thê phong* , không nghĩ tới Thanh Bình Huyện... Quận Chúa lại khác với người khác, tân tân khổ sở một hồi, vinh quang trưởng bối, vì trưởng bối kiếm tước vị, mệt chết đi được."
(*): Tử ấm - Quan tước của cha ông để lại cho con cháu; Thê phong – thê tử quan lớn đều được phong tước.
Lời nói quái gở này vừa ra, ánh mắt mọi người có chút khác thường.
Mộc Vãn Tình không chút quan tâm, nói: "Hâm mộ sao? Vậy sinh một nữ nhi làm rạng rỡ tổ tông như ta đi."
Thứ Phụ nghe xong liền tức giận, nhi nữ trong nhà không chịu tranh đua, hắn còn có thể ghen tỵ với người khác sao?
Đỗ Thiếu Huyên cũng không bị bỏ quân, được thưởng mấy con ngựa tốt cùng vàng bạc châu báu.
Một viên đá kích khởi ngàn tầng sóng, trên dưới hoàng triều vô cùng chấn động.
Khoai tây? Cái gì vậy?
Quan phủ rất nhanh ban bố thông cáo, khoai tây là lương thực sản lượng cao, sản lượng mỗi mẫu bốn ngàn cân. Mỗi nhà có thể dựa vào hộ tịch mua hai mươi cân với giá thấp, mười văn tiền một cân, một chút cũng không đắt.
Như vậy sẽ ngăn chặn khả năng các quyền quý lũng đoạn hạt giống.
Vừa nghe tin tức này, bá tánh đều sắp điên rồi, nhao nhao chạy tới xếp hàng tranh mua.
"Đây là do một tay Thanh Bình Quận Chúa làm ra, vậy khẳng định là thật, nàng chính là người tài ba làm ra xi măng guồng xe bông ngô a."
Trong khoảng thời gian ngắn, hạt giống khoai tây đều bán hết sạch, cũng không cần quan phủ phí sức tuyên truyền.
Mộc Vãn Tình tặng khoai tây và bảo điển cho người thân, liền đóng cửa không tiếp khách.
Hoàng thượng cho văn võ bá quan một cái phúc lợi, mỗi người có thể lĩnh năm cân khoai tây.
Lượng thì ít, nhưng đối với bên ngoài đã là khó cầu.
tử ấm thê phong*
(*): Tử ấm - Quan tước của cha ông để lại cho con cháu; Thê phong – thê tử quan lớn đều được phong tước.