Bất kể người ngoài nhìn nhận mối quan hệ của họ ra sao, cách họ chung sống và kế hoạch tương lai chưa từng thay đổi, họ luôn dành cho nhau sự ủng hộ mà mình có thể trao, kiên trì cùng nhau làm những điều cần làm, cùng đạt được học bổng quốc gia, rồi dùng học bổng đó để mua đồ kỷ niệm.
Cố Thầm giúp Lệ Đình Khâm thắt chiếc cà vạt mới mua. Chàng trai đã cùng cậu trưởng thành nay đã trở nên chững chạc và lạnh lùng hơn, mang theo dáng vẻ của một người đàn ông làm chủ thương trường.
Cố Thầm nói: “Đối với em, cùng anh trở nên tốt hơn là một điều rất thú vị.” Giữa họ có sự thân mật của những người lớn lên bên nhau, cũng có đam mê của những kẻ yêu đương, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến sự ngưỡng mộ mà cậu dành cho Lệ Đình Khâm.
Từ một góc độ khác, có thể trải nghiệm những cung bậc cảm xúc phong phú trong một mối quan hệ như vậy cũng là một loại may mắn.
Lệ Đình Khâm cảm thán: “A Thầm cũng ngày càng xuất sắc.”
Cố Thầm suốt ngày ở trong phòng thí nghiệm, dần rũ bỏ sự trẻ trung của thời cấp ba, trở nên thanh thoát lạnh nhạt hơn, mang khí chất lý trí và điềm tĩnh của một nhà nghiên cứu.
Bốn năm đại học, khi cả hai ngày càng tỏa sáng, những chàng trai cô gái muốn chen chân vào mối quan hệ của họ cũng không ít. Nhiều người nghĩ rằng họ đã bên nhau từ thời mẫu giáo, tình cảm như vậy hẳn đã sớm nhàm chán.
Nhưng từng bước mà họ đi qua đều mang dấu vết của đối phương, chính điều đó đã làm họ say mê, cuộc đời họ gắn chặt vào nhau, không thể tách rời.
Bốn năm mưa gió vẫn không đổi, điểm trung bình của họ luôn đứng đầu, đến năm tư lại cùng nhau trở thành sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc.
Bà Sở và Lương Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bốn năm qua, họ trông mong đến mức dài cổ, bởi chuyện tình của hai đứa trẻ này chẳng hề “cuồng nhiệt” chút nào. Họ sợ rằng chúng sẽ cảm thấy yêu đương quá nhạt nhẽo rồi chia tay mất.
Nhưng bây giờ họ đã hiểu, với tính cách điềm tĩnh và lý trí của hai đứa, một tình yêu như thế này mới là thứ chúng cần. Không ai hợp nhau hơn chúng nữa.
Bà Sở hỏi: “Vậy hai đứa định khi nào thì kết…”
Cố Thầm đồng thời nói: “Mẹ, con và Đình Khâm định đi đăng ký kết hôn vào sinh nhật 22 tuổi của con.”
“Cưới…” Lương Thanh thở dài, lẽ ra bà phải sớm nhận ra điều này. Chuyện này không cần bà lo lắng, biết đâu hai đứa trẻ ấy đã lên kế hoạch cả chuyện sau này muốn được chôn chung ở đâu rồi.
Bà Sở hào hứng: “Vậy có tổ chức hôn lễ không? Ở nhà đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Mẹ với dì Lương đã mời hơn chục công ty tổ chức sự kiện để lên mấy chục phương án cho đám cưới của hai đứa…” Hai đứa trẻ xuất sắc như vậy kết hôn, hẳn phải là một chuyện đại hỷ long trọng.
Cố Thầm bất đắc dĩ liếc nhìn bà Sở một cái, nói: “Nếu mẹ muốn tổ chức thì cũng được.”
Bà Sở: “…” Sao lại có cảm giác A Thầm rất miễn cưỡng vậy?
Cố Thầm cũng không hẳn là chê bai, chỉ là bỗng cảm nhận được một thử thách chưa từng có.
“Đình Khâm, mẹ đã chọn sẵn mấy ngày tốt, còn có mấy chục phương án nữa, chúng ta nghiên cứu thử đi.”
Dạo gần đây, cả hai đều bận rộn chuyện ra nước ngoài. Cố Thầm muốn xin một người hướng dẫn tốt để tiếp tục học lên, còn Lệ Đình Khâm dự định đi học thạc sĩ một năm rồi về tiếp quản gia sản, đồng thời vẫn phải xử lý công việc của tập đoàn.
Cả hai đều bận đến quay cuồng, giờ lại đưa chuyện tổ chức hôn lễ vào lịch trình, đúng là một thách thức không nhỏ.
Đầu tiên, chỉ riêng việc chọn ngày cưới cũng đã làm Cố Thầm đau đầu. Dù bà Sở nói rằng những ngày này đều do thầy phong thủy tính toán, nhưng cậu cảm thấy nếu đã chọn thì phải hiểu rõ mới chọn được.
Cậu nên học Tử Vi Đẩu Số, Bát Tự hay Kỳ Môn Độn Giáp đây? [ổng tính chơi bói toán hả tr =))))]
Còn về kế hoạch đám cưới, Cố Thầm nghĩ rằng đời người chỉ kết hôn một lần, vẫn nên lên kế hoạch thật chỉn chu. Nhưng mấy chục phương án hiện có, cậu lại cảm thấy chẳng có cái nào là tốt nhất, dù sao thì bên tổ chức sự kiện cũng không thể hoàn toàn hiểu được mong muốn của họ.
Trừ phi… bên tổ chức chính là Lệ Đình Khâm.
“Lệ tổng, kế hoạch này giao cho anh làm đấy.”
Ngoài ra, họ còn phải chụp ảnh cưới, xem xét danh sách khách mời, tự tay gửi thiệp mời cho các bậc trưởng bối và thầy cô…
Dĩ nhiên, những việc thường ngày cũng không thể bỏ qua. Làm xong hết, Cố Thầm tựa vào lòng Lệ Đình Khâm, nói: “Dạo này có cảm giác mình làm việc như nhân viên văn phòng tổng giám đốc của anh vậy.”
Lệ Đình Khâm đáp: “Anh cũng gần xong kế hoạch rồi, mai sửa lại một chút, sau đó điều chỉnh lịch trình, rồi mình đi chụp ảnh cưới.”
Cố Thầm nói: “Bây giờ sửa luôn đi.”
Lệ Đình Khâm cười: “Nhưng anh còn muốn làm một lần nữa.”
Cố Thầm: “… Vậy anh làm việc của anh, em làm việc của em.”
Nói thì nói vậy, nhưng cuối cùng Cố Thầm vẫn ngồi trong lòng Lệ Đình Khâm, bắt đầu xem lại kế hoạch đám cưới.
Lệ Đình Khâm hôn lên gáy cậu, trêu chọc: “Giáo sư Cố, thế này mà vẫn xem được à?”
Cố Thầm bình thản đáp: “Đồng hành học tập với anh bao nhiêu năm, ít nhất phải rèn luyện được khả năng này chứ. Lệ tổng, đoạn này sửa lại đi.”
“Được.”
Lệ Đình Khâm cười khẽ: “Giờ thì sao?”
Hơi thở của Cố Thầm thoáng rối loạn, nói: “Ừm… Lệ tổng định viết lại toàn bộ kế hoạch sao?”
Lệ Đình Khâm tiếp tục trêu đùa: “Giáo sư Cố thấy không thoải mái ở đâu? Không hài lòng điểm nào? Nói anh nghe, anh sửa lại giúp em.”
Ở bên nhau bao năm, họ không chỉ hiểu rõ nhau về mặt tâm lý mà còn nắm rõ từng chi tiết trên cơ thể đối phương.
Cố Thầm đành vứt bản kế hoạch sang một bên, nói: “Vậy anh sửa cho thật tốt đi.”
Dù lịch trình của cả hai đã kín mít, nhưng nhờ khả năng phối hợp ăn ý tuyệt đối, mọi chi tiết trong hôn lễ đều được sắp xếp hoàn hảo trước ngày diễn ra.
Cuối cùng Cố Thầm cũng hài lòng: “Hai đứa mình cùng làm việc này, nếu còn không xong thì mấy năm qua đúng là làm uổng phí rồi.”
Người bạn được mời làm phù rể: “... Không phải chứ Cố Thầm, chẳng lẽ cậu còn mắc bệnh theo đuổi sự hoàn hảo trong chuyện kết hôn luôn à?”
“Cảm giác như cậu nhất định phải cưới Lệ Đình Khâm chỉ vì anh ta có thể cùng cậu cày cuốc, thỏa mãn chủ nghĩa cầu toàn của cậu vậy.”
Khách mời trong hôn lễ có không ít nhân vật tiếng tăm, bên cạnh đó còn có những người bạn đã cùng họ trải qua các giai đoạn từ mẫu giáo, tiểu học, trung học đến đại học.
Những người đã quen họ từ bé tấm tắc: “Giới của chúng ta, cuối cùng vẫn là người quen kết hôn với nhau. Hôn nhân giữa hai nhà Cố – Lệ vốn là điều tất yếu sau nhiều năm hợp tác sâu rộng.”
Những người bạn từ cấp hai, cấp ba thì cạn lời: “Mấy người đang nói gì thế? Hôn nhân chính trị cái gì? Hai người này hồi trung học đã là cặp đôi được công nhận rồi, không phải rõ rành rành à?” Dù lúc đó họ thản nhiên đến mức khiến người ta khó mà nghĩ họ đang yêu sớm.
Còn những người bạn đại học thì không biết đến danh hiệu “anh cả – anh dâu”, nhưng lại từng bị cặp đôi “bạn học cày cuốc” này thống trị suốt bốn năm, họ cảm thán: “Đừng nhắc nữa, hai người này đúng là vua của sự chăm chỉ. Yêu nhau mà cũng cày hăng thế này, đúng là quá đáng sợ.”
Nhóm khách mời này ngồi cùng một bàn, gom lại những mẩu ký ức về cặp đôi tân lang, như thể hoàn chỉnh lại cả cuộc đời họ.
“Khoan… Vậy là họ yêu nhau từ hồi mẫu giáo á? Yêu sớm đến mức này sao?”
“Không phải chứ… Đến tận đại học vẫn còn bên nhau? Kiên trì ghê đấy.”
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là, mọi người đều có thể nhìn thấy, trong ánh mắt Cố Thầm và Lệ Đình Khâm vẫn tràn đầy yêu thương, thậm chí so với trước kia còn sâu sắc hơn. Tình yêu của họ không hề phai nhạt theo thời gian, mà dường như càng lắng đọng, càng nồng đậm hơn.
Lệ Đình Khâm đưa cho Cố Thầm một cuốn album: “Đây là những bức ảnh anh tìm lại được từ bạn bè và thầy cô.”
Từ mẫu giáo đến đại học, những khoảnh khắc chung của họ được lưu giữ. Có bức do giáo viên gửi cho phụ huynh, như cảnh hai cậu nhóc ngồi bên nhau xây lâu đài cát; có bức do mẹ họ chụp, như lần hai đứa trẻ che chung áo đồng phục đi về trong cơn mưa; có cả ảnh từ báo chí, ghi lại khoảnh khắc họ giành vị trí thứ nhất và thứ hai trong kỳ thi vào cấp ba, đứng cạnh nhau nhận phỏng vấn; cũng có những bức do bạn bè chụp lại vì thấy thú vị, như cảnh Cố Thầm uống nước từ tay Lệ Đình Khâm trong một trận bóng rổ.
Diễn đàn trường cũng có không ít ảnh về họ: cùng học bài, cùng chạy bộ, cùng ăn cơm… Mọi ngóc ngách trong trường đều lưu lại dấu vết của hai người.
Cuối cùng là những tấm ảnh mà Lệ Đình Khâm tự giữ, ghi lại từng giai đoạn họ đã cùng nhau trải qua, từ những cậu bé đến những chàng trai, rồi trưởng thành. Từ sự thân thiết của tình bạn, tình thân, dần biến thành tình yêu.
Cố Thầm cảm thán: “Hình như trình tự của chúng ta đi ngược lại.” Rất nhiều người yêu nhau rồi dần mất đi tình yêu, chỉ còn lại sự gắn bó và trách nhiệm. Nhưng họ thì khác.
Lệ Đình Khâm nắm lấy tay cậu, nói: “Như vậy rất tốt.”
“Những bức ảnh này, mình không chiếu trong hôn lễ đâu, giữ lại làm kỷ niệm thôi.”
Hai người nắm chặt tay nhau, cùng bước về phía trước, như cách họ luôn đồng hành, nâng đỡ, và tiến lên cùng nhau.
Nếu là đi ngược lại, vậy thì càng về sau, tình yêu của họ càng sâu đậm hơn.
Sau hôn lễ, họ lên đường ra nước ngoài tiếp tục việc học.
Lúc này, tài sản của “Lệ tổng” đã đủ để mua một căn nhà lý tưởng ở nước ngoài.
Hai người dọn vào nhà mới, cũng xem như đang hưởng tuần trăng mật.
Cố Thầm nhìn chằm chằm vào mười hộp đã hết sạch trong vòng một tháng, thở dài. Gần như cả tháng qua, cậu không bước ra khỏi căn nhà này, dù từng góc trong ngôi nhà đã được cậu “trải nghiệm” đầy đủ.
Cố Thầm chậm rãi nói: “Sao em cảm giác chúng ta còn trụy lạc hơn cả năm đầu đại học nữa… Mà lúc đó cũng chỉ có mấy ngày thôi mà.”
Lệ Đình Khâm chu đáo xoa eo cho Cố Thầm, nói: “Đính hôn và kết hôn, mức độ khác nhau. Hơn nữa, khi bắt đầu lên lớp, chúng ta lại bận rộn rồi, lịch trình phải sắp xếp lại.”
Cố Thầm nói: “Anh đây là chủ nghĩa hưởng lạc trả thù đấy à?”
Nhưng khi nhìn vào lịch trình, Cố Thầm nói: “Thôi được rồi, làm thêm lần nữa đi, tuần sau em kín lịch học rồi.”
Mà Lệ Đình Khâm không chỉ có việc học, còn có cả công việc.
Hai người vẫn nên tranh thủ thời gian rảnh để làm những gì muốn làm.
Một năm sau, Lệ Đình Khâm hoàn thành chương trình học, chính thức vào tập đoàn làm việc. Trong khi đó, bằng cấp của Cố Thầm ở nước ngoài còn hai năm nữa mới hoàn thành, hai người bắt đầu cuộc sống xa cách địa lý.
Thế là họ lại mở khóa một hình thức trò chuyện video mới.
Hai năm sau, Cố Thầm nhận bằng thạc sĩ, chọn về nước học tiến sĩ. Hai người lại dọn về sống chung, tiểu biệt thắng tân hôn, sau hai năm xa cách…
Ngày nào Cố Thầm cũng chống eo, thở dài: “Bây giờ không có nguyên tháng để hưởng tuần trăng mật nữa. Nên anh đổi sang tăng tần suất mỗi tối à?”
Lệ Đình Khâm vẫn chu đáo xoa eo cho cậu, nói: “A Thầm vất vả rồi, anh không bị lụt nghề chứ?”
Cố Thầm nghĩ một chút, nói: “Cũng tạm, hay là luyện thêm chút nữa?”
Khi Cố Thầm lấy bằng tiến sĩ và chính thức vào làm việc trong một viện nghiên cứu, Lệ Đình Khâm đã là một nhân vật hô nưa gọi gió trong giới kinh doanh.
Là người nắm quyền một tập đoàn lớn, với khối tài sản, địa vị, ngoại hình và thủ đoạn như thế… những kẻ muốn quyến rũ, leo lên giường, tự tiến cử bản thân nhiều không kể xiết.
Đám cưới hoành tráng giữ nhà họ Lệ và nhà bọ Cố đã diễn ra từ nhiều năm trước, những người không rõ tình hình năm đó đều nghĩ đây là một cuộc hôn nhân thương mại giữa các thế gia.
Mà vị tiên sinh họ Cố kia, hìnhnhư lúc nào cũng chỉ mải học hành, giờ mới bắt đầu làm việc, so với Lệ tổng danh tiếng lẫy lừng, chỉ là một người vô danh tiểu tốt.
“Giáo sư Cố, kinh phí tháng sau của phòng thí nghiệm…” Một nghiên cứu viên trong viện lộ vẻ khó xử.
Đây là một dự án nghiên cứu cực kỳ tốn kém, làm được hai năm thì ông chủ lớn bỏ chạy. Không biết gia đình giáo sư Cố có chỗ dựa thế nào mà cậu có thể tự mình tiếp quản.
Cố Thầm nói: “Không sao, tôi đi xin đây.”
Cậu vào phòng thay đồ, cởi áo blouse trắng, đổi sang một chiếc sơ mi trắng và đeo kính gọng vàng không độ.
Một nghiên cứu viên mới đến năm nay nhìn mà ngơ ngác, hỏi: “Giáo sư Cố, thầy làm gì vậy…”
Anh ta nhớ giáo sư Cố bảo dưỡng mắt rất tốt, là người duy nhất trong viện nghiên cứu không bị cận thị, sao bỗng nhiên lại đeo kính? Còn phối với sơ mi trắng nữa…
Nhưng phải nói thật, trông đúng là có cảm giác, giống hệt hình tượng cao thủ lạnh lùng, trí tuệ siêu phàm trên mạng.
Một đồng nghiệp từng học chung với Cố Thầm ở Đại học Q lập tức kéo anh nghiên cứu viên lại, thần thần bí bí nói: “Cậu không hiểu đâu, đừng xen vào. Cẩn thận biến thành một phần trong trò chơi của hai đại lão.”
Cố Thầm đến tập đoàn Lệ thị, từ quầy lễ tân đến cấp cao không ai là không nhận ra cậu, tất cả đều chào hỏi.
Khi bước vào văn phòng Lệ Đình Khâm, anh đang uống cà phê, thấy Cố Thầm thì suýt bị sặc: “Khụ khụ! A Thầm! Em đây là…”
Cố Thầm nhướng mày, nói: “Lệ tổng, tôi đến xin kinh phí.”
Lệ Đình Khâm nhìn đồng hồ, đúng là vừa tròn giờ tan làm, nói: “Giáo sư Cố, đây là thái độ cầu xin của em sao? Tôi vẫn chưa thấy thành ý của em đâu.”
Cố Thầm nói: “Không muốn làm ở đây à? Vậy qua phòng nghỉ đi.”
Địa điểm được đổi sang phòng nghỉ, Cố Thầm ngồi bên mép giường, chiếc sơ mi trắng khiến cậu trông vừa lạnh lùng vừa mong manh. Cậu hơi cúi mắt xuống, nói: “Lệ tổng, muốn cởi thì cởi đi.”
Lệ Đình Khâm tiến đến ôm lấy cậu, nói: “Vậy hôm nay chơi giáo sư Cố bán thân cầu kinh phí sao?” Sau đó tiện tay tháo kính của cậu xuống, bật tung cúc áo sơ mi trắng.
Mãi đến khi trời sập tối, đèn đường rực rỡ, Cố Thầm mới lấy lại hơi thở, liếc Lệ Đình Khâm một cái, nói: “Lệ tổng, vẫn còn bước cuối cùng đấy.”
“Được thôi, giáo sư Cố.”
Lệ Đình Khâm trực tiếp bế Cố Thầm đặt lên bàn làm việc, rút sổ séc ra ký một tấm, hỏi: “Mười triệu có đủ không?”
Cố Thầm nói: “Không đủ thì tôi lại tìm anh ký tiếp.”
Lệ Đình Khâm lại hỏi: “Có muốn thử ngay tại đây không?”
Cố Thầm nói: “Thôi đi, bàn làm việc của anh cứng quá, về nhà đi.”
Lệ Đình Khâm lấy bộ quần áo dự phòng của Cố Thầm trong phòng nghỉ đưa cho cậu thay, hai người thu dọn xong xuôi rồi cùng nhau rời đi.
Trợ lý mới Tiểu Lưu hôm nay vẫn còn tăng ca vì có một số việc chưa xử lý xong. Cậu ta chợt nhìn thấy Lệ Đình Khâm và Cố Thầm tay trong tay bước ra khỏi văn phòng.
Cậu ta lập tức trợn tròn mắt. Vị thanh niên vừa đẹp trai vừa lạnh lùng đó, lúc chiều đến mặc một chiếc sơ mi trắng, mọi người đều gọi là giáo sư Cố. Bây giờ đã tối muộn rồi mà mới từ văn phòng Lệ tổng đi ra… hơn nữa còn thay một bộ đồ khác…
Sau đó, Lệ tổng nhìn thấy cậu ta, nói: “Tiểu Lưu? Còn tăng ca muộn thế này à? Nhớ chấm công để tính tiền tăng ca nhé.”
“Còn nữa, phiền cậu chuyển mười triệu vào tài khoản của giáo sư Cố. Nếu không biết số tài khoản, hỏi trợ lý Trần là được.” Séc chỉ là đạo cụ, nếu thật sự cầm séc đi nhận tiền thì thủ tục cũng khá rườm rà.
“Vâng, Lệ tổng.” Tiểu Lưu kinh ngạc tột độ. Chẳng lẽ đây là một vụ giao dịch tiền - sắc sao? Chỉ ngủ một đêm đã có ngay mười triệu?
Hôm sau, cậu ta không kìm được mà tìm trợ lý Trần hỏi số tài khoản. Đến khi thấy đó là tài khoản công của một phòng thí nghiệm nào đó, cuối cùng cậu ta không nhịn nổi mà hỏi: “Anh Trần, giáo sư Cố hôm qua là thế nào vậy? Tôi thấy anh ấy… rồi Lệ tổng bảo tôi chuyển cho anh ấy mười triệu.”
“Khoản kinh phí này là do tập đoàn Lệ thị đầu tư à?”
Trợ lý Trần nhìn cậu ta bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Cậu biết giáo sư Cố có thân phận gì không?” Không thể không nói, màn “diễn” của Cố tiên sinh thật sự rất hiệu quả, xem cậu nhóc này bị lừa thế nào kìa.
“Bọn họ…” Trong đầu Tiểu Lưu lúc này đã xuất hiện vô số giả thuyết.
Trợ lý Trần vỗ vai cậu ta, nói: “Họ đã kết hôn tám năm rồi. Sau này nhớ kỹ, Cố tiên sinh là bạn đời hợp pháp của Lệ tổng.” Để tránh việc vô tình trở thành một phần trong trò chơi của họ.
Tiểu Lưu: “Hả???” Đúng là dân thành phố biết chơi thật.