Sau Khi Tu Tiên Mãn Cấp Ta Liền Trọng Sinh.

Chương 72 - Huyết Vũ

"Đã như vậy thì tất cả các ngươi đều lấy mệnh đi hiến tế đi!"

Vừa dứt lời, nam tử da hổ dùng hai tay kết ấn, miệng bắt đầu niệm khẩu quyết.

Một làn khói trắng xuất hiện từ trong tay hắn, tản ra tiếng vang xì xì xì, đồng thời một cỗ khí âm hàn dâng lên, bao trùm lên mọi người.

"Lên!"

Nam tử có nốt ruồi trong lòng nặng nề, hướng hai người khác khẽ quát một tiếng, xông ra ngoài đầu tiên.

Trong tay hắn cầm một thanh trường mâu, múa may mạnh mẽ oai phong, linh khí chung quanh đều bắt đầu vặn vẹo.

Trường mâu chỉ thẳng vào nam tử da hổ, nhưng lại bị vướng vào làn khói trắng kia không thể thoát ra được.

Nam tử áo trắng thì lại lấy ra một hạt châu, trên đó tản ra ánh sáng màu vàng đất.

Tay phải hắn điểm nhẹ lên trên hạt châu, sau đó đẩy nó về phía trước, cao giọng la lên:

"Đi!"

Hạt châu theo âm thanh mà biến lớn, bay nhanh về phía khói trắng.

Từng trận cát vàng từ trong hạt châu bay ra, nhìn dáng vẻ có thể áp chế được khói trắng.

Mà nam tử áo xám thì có chỗ khác biệt.

Thân hình của hắn đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, lắc mình liền biến mất tại chỗ, hơi thở tiếp theo lại thoáng hiện ở phía sau nam tử da hổ, trong tay cầm chủy thủ hướng về yết hầu của hắn.

"Hú!"

Bạch lang bỗng nhiên xuất hiện, rống giận lao về phía nam tử áo xám, móng vuốt sắc bén va chạm với chủy thủ, bị cắt ra một vết thương thật dài, máu tươi chảy ròng ròng.

"Xem ra, ta vẫn là xem thường mấy người các ngươi!"

Nam tử da hổ bị ba người kiềm chế lại, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Tu vi của hắn không cao, vừa mới trúc cơ không lâu, lại vẫn luôn ở nơi chật hẹp nhỏ bé này, cũng là tính là cao thủ một phương.

Ba người này, nhìn qua có vẻ rời rạc nhưng linh lực lại tương đối dồi dào, phối hợp lại vậy mà có thể cùng hắn đấu ngang tay.

"Bất quá, nơi này chính là địa bàn của ta."

Hắn tà khí cười một tiếng, hai tay đột nhiên lay động một cách kỳ quái, lập tức cắn nát ngón tay, bức ra một giọt máu tươi điểm lên không trung.

Đột nhiên, một gương mặt to đẫm máu xuất hiện ở giữa không trung, chậm rãi mở mắt ra.

"Oa ~ Oa ~"

Gương mặt máu mở miệng oa oa khóc lớn, lập tức thiên địa thất sắc, vô số mưa máu từ trên trời giáng xuống.

Thiên Nhận Hề giật mình, lập tức lấy ra một cái thanh linh tán, che ở trên đầu ngăn chặn lại tất cả mưa máu ở bên ngoài.( thanh linh tán đại khái là một cái ô nhưng có năng lực phòng ngự ấy)

Ba người kia cũng nhanh chóng thu hồi thế công, che chắn lại thân mình.

Nhưng nam tử áo xám bị bạch lang cùng phi ưng kiềm chế lại, động tác chậm nửa nhịp, mưa máu rơi vào trên người hắn.

Pháp bào của hắn lập tức bị mưa máu ăn mòn, rách một cái lỗ lớn, giay lát sau liền nhỏ xuống trên đầu vai của hắn.

"A!"

Mưa máu thiêu đốt da thịt, sau đó liền bắt đầu ăn mòn xương cốt.

Xương cốt bình thường thật cứng rắn nhưng ở trước mưa máu lại yếu ớt như tờ giấy, rất nhanh liền bị ăn mòn hầu như không còn, sau đó còn lan tràn qua những địa phương khác.

Nam tử áo xám thấy tình huống nguy cấp, chỉ có thể lập tức cứng rắn gọt đi đầu vai của mình.

Nam tử áo trắng cùng nam tử có nốt ruồi thấy mưa máu này lợi hại như thế, trong lòng càng trở nên lo lắng và bối rối.

“ Khặc khặc khặc~ Chơi thật vui ~"

Gương mặt máu trên không trung bắt đầu lớn tiếng cười the thé, thanh âm chói tai không ngừng quanh quẩn bên trong nghĩa địa.

"Ngươi xem, hắn đều đã bị thụ thương, các ngươi còn không gọi tiểu cô nương kia ra?"

Nam tử da hổ thu hồi khói trắng trong tay, lấy ra một cây trường côn màu xanh lá từ trong nhẫn trữ vật, tiện tay múa mấy lần, trong mắt tràn đầy khinh thường đối với mấy người.

"Phi!"

Nam tử áo xám ôm đầu vai, hướng hắn phun ra một búng máu, tràn ngập hận ý nhìn hắn.

"Ngươi thân là tu sĩ, lại cấu kết cùng anh linh, người người có thể tru diệt."

"Cho dù ta liều cái mạng này, hôm nay cũng phải đem ngươi cùng cái này đồ vật buồn nôn này giải quyết hết!"

Hắn kiêng kị nhìn gương mặt máu to kia, hung tợn nói.

Bình Luận (0)
Comment