Chương 100: Nhận Đơn (2)
Chương 100: Nhận Đơn (2)
Chương 100: Nhận Đơn (2)
"Nàng có thể ra ngoài tìm người nói chuyện phiếm mà, chung quy thì trong nhà có nhàn rỗi cũng chẳng phải vấn đề gì."
"Cứ qua năm mới đã rồi lại nói sau đi, bây giờ ai ai cũng đều bận rộn làm giá đỗ, làm gì còn ai có thời gian rảnh mà buôn chuyện với ra."
"Cũng đúng, bây giờ người tám chuyện trong thôn cũng đã ít đi rồi." Cố Thừa Duệ thấy nàng khăng khăng kiên quyết thì cũng không khuyên nhủ thêm, trái lại thì hắn đã quyết định sẽ không đi khám bệnh tận nhà nữa.
Nếu có người tìm tới cửa thì hắn sẽ chữa trị, còn nếu không có ai thì hắn sẽ ở nhà cùng nhau xử lý việc làm ăn buôn bán với nàng.
Nhưng không ngờ đến ngày hôm sau, Cố Thừa Duệ lại nhận được đơn đặt hàng lớn từ Lưu chưởng quỹ, bảo hai người họ mở rộng quy mô làm phù trúc, có bao nhiêu thì bọn họ sẽ thu mua hết bấy nhiêu.
Vì vậy mà sau khi trở về nhà, Cố Thừa Duệ đã ở hẳn trong nhà, giúp Chu Oánh làm phù trúc, từ nhà bếp đến gian nhà chính và trong viện cũng đều chất đầy ắp phù trúc.
Đến chiều, Điền Gia Vượng lại thêm một bộ lòng heo.
Chu Oánh thấy vậy thì cảm thấy không thể kho nấu lòng ở trong không gian được, cuối cùng hai người họ dứt khoát lấy chỗ gạch mộc còn thừa lại từ lần xây chuồng lừa lần trước ra đắp thêm hai cái lò liền kề ở trong nhà bếp, lại mua thêm hai cái nồi to, đặt làm mấy cái khuôn đậu phụ.
Tiếp đó lại mượn Đại Hoa tới giúp nhóm lửa với cái giá một trăm văn tiền một tháng bao một bữa cơm trưa, thậm chí thả ra tin tức đi thu mua đậu tương và củi đốt.
Mãi cho đến năm ngày sau, hai người họ mới bắt đầu quang minh chính đại bận rộn.
Hôm nay, lão gia Kiều gia trở về sau chuyến đi thu mua sản nghiệp Cố gia ở vùng khác, nghe nói việc làm ăn ở quán rượu xuống dốc không phanh thì lập tức tìm chưởng quỹ Vương Quyền của Đông Hưng lâu tới hỏi: "Lão Vương, nghe nói dạo gần đây việc làm ăn ở quán rượu không được tốt cho lắm, chuyện này là sao?"
"Bẩm lão gia, chủ yếu là vì hai lý do, một là vì một tháng trở lại đây Hồng Vận lâu liên tục cho ra các món ăn mới, thoáng cái đã cướp của chúng ta không ít các vị khách ở tầng lớp cao. Cái thứ hai là vì một quán rượu nhỏ ở bến tàu cũng đưa ra rất nhiều các kiểu món ăn mới lạ, lôi kéo đi luôn hơn phân nửa số khách ở tầng lớp trung và hạ lưu, thế nên..." Vương Quyền nơm nớp lo sợ đáp.
Kiều lão gia vừa nghe thấy vậy thì tức đến mức trực tiếp đứng phắt dậy, sau đó ông ta túm lấy chén trà bên cạnh ném về phía hắn ta, nói: "Khốn nạn, Hồng Vận lâu có người đứng sau nên chúng ta không động vào được, nhưng lẽ nào lại không thể động vào một cái quán rượu nho nhỏ kia sao, ngươi làm ăn cái kiểu gì thế hả?"
Vương Quyền bị dọa sợ đến run cầm cập, muốn tránh nhưng lại không dám, may là cuối cùng thì chén trà kia cũng rơi xuống trước chân hắn ta.
Tiếp đó hắn ta lùi lại phía sau hai bước rồi "bùm" một tiếng quỳ xuống nói: "Lão gia bớt giận, người của quán rượu kia cũng chẳng có bản lĩnh gì. Là một người cung cấp hàng cho họ đã phá hỏng chuyện của chúng ta, vì vậy mà hai ngày nay nô tài vẫn luôn điều tra cái người cung cấp hàng đó."
"Ồ, vậy đã tra được chưa?" Kiều lão gia sau khi nghe vậy thì cũng coi như trút được một hơi giận dữ, lúc này mới hỏi.
"Tra được rồi ạ, nhưng mà, nhưng mà bọn họ cũng đang cung ứng hàng hóa cho Hồng Vận lâu, thế nên..."
"Hử, xem ra bản lĩnh cũng không nhỏ đấy, ngươi đứng dậy nói cụ thể tường tận một chút cho ta nghe xem."
"Vâng." Sau khi đứng dậy, Vương Quyền lặng lẽ lau mồ hôi, sau đó nói đến nghề nghiệp cũng như kế sinh nhai của phu thê Chu Oánh, đồng thời cũng nhắc đến chuyện cha Cố và Cố nhị thúc cùng nhau đầu cơ trục lợi thu mua giá đỗ rồi bán lại đến huyện lân cận.