Chương 101: Thiếu Nữ Hoài Xuân
Chương 101: Thiếu Nữ Hoài Xuân
Chương 101: Thiếu Nữ Hoài Xuân
"Cái gì, hai huynh đệ Cố gia tìm được kế sinh nhai rồi, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy hả?" Kiều lão gia vừa nghe thấy vậy thì đã nắm tay đấm thẳng xuống bàn rồi gầm lên giận dữ.
"Nô tài, nô tài, cũng là gần đây khi điều tra về đôi phu thê trẻ kia mới phát hiện ra, còn... , còn chưa kịp xử lý ạ."
"Bọn họ đã làm việc này bao lâu rồi?"
"Khoảng nửa tháng ạ."
"Kiều Mộc ngươi đi vào đây cho ta." Kiều lão gia nghe vậy liền lập tức quay đầu gầm lên với bên ngoài.
Quản gia Kiều Mộc của Kiều phủ vốn đang đứng canh ở ngoài cửa thì nghe thấy tiếng gầm đầy giận dữ của ông ta, trong lòng lập tức chột dạ, nhưng vẫn nhanh chóng đi vào chắp tay hành lễ nói: "Lão gia, ngài có gì dặn dò ạ?"
"Dặn dò? Kiều mỗ nào dám dặn dò gì ngươi, ngươi bận rộn lắm nha, bận đến mức quên cả việc quan trọng nhất mà ta đã giao cho ngươi, có phải không hả?"
"Không dám, không dám, nô tài..."
"Được rồi, ta hỏi ngươi, ngươi có biết chuyện hai huynh đệ Cố gia kia tìm được kế sinh nhai không?"
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Kiều Mộc tràn đầy sự mờ mịt chẳng hiểu ra làm sao, tiếp đó trong lòng hắn ta lập tức chột dạ, thầm nói thôi xong rồi, hắn ta thật sự không hề phát hiện ra.
Kế đó hắn ta vội vã khom người hành lễ nói: "Lão gia tha tội, dạo gần đây nô tài vẫn luôn kiểm tra ghi chép sổ sách mùa thu nên thật sự không có chú ý đến chuyện của hai huynh đệ Cố gia, là nô tài đã lơ là sơ ý."
"Đừng có ngụy biện, ta thấy ngươi không hề xem trọng chuyện đó."
"Vâng, vâng, nô tài..."
"Thôi ngưng đi, lát nữa để cho lão Vương nói cho ngươi nghe chuyện huynh đệ Cố gia một lần, rồi mau chóng xử lý chuyện này đi." Kiều lão gia nói đến đây thì lại quay ra nói với Vương Quyền: "À đúng rồi, phái người mang mấy món mới của Hồng Vận lâu và cái quán rượu nhỏ kia mỗi thứ một phần đem tới cho cho ta nếm thử xem, các ngươi cũng nhanh chóng cho ra thực đơn mới đi, cố gắng hết sức xoay chuyển cục diện này."
"Vâng, lão gia, nô tài bây giờ sẽ đi làm ngay." Vương Quyền nói xong thì lập tức quay người đi ra ngoài.
Kiều Mộc thấy vậy thì cũng hành lễ với Kiều lão gia rồi lui ra ngoài, sau đó đi tìm Vương Quyền để tìm hiểu một chút về chuyện của huynh đệ Cố gia, cuối cùng mới xoay người kêu hai người đến và phái họ ra ngoài.
Cùng lúc đó, phu thê Chu Oánh còn đang bận rộn làm phù trúc thì bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng Nhị Tráng sủa, Cố Thừa Duệ lập tức dừng lại công việc trên tay rồi đi ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy một đôi chủ tử và tôi tớ đứng ở cửa bị Nhị Tráng hù dọa thì hắn hơi sửng sốt một chút rồi mới đi ra nói với thiếu nữ đang mang mạng che mặt: "Liễu tiểu thư, người đây là... đã dùng hết thuốc mỡ rồi ư?"
"Không phải, Cố đại phu không mời tiểu nữ vào trong ngồi một chút sao?" Liễu tiểu thư cúi người hành lễ đáp.
Đồng thời ánh mắt nàng ta khi nhìn hắn cũng đung đưa lay động, ngượng ngùng xen lẫn sợ hãi, hoàn toàn là dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân nhớ nhung người thương.
Cố Thừa Duệ bị nàng ta nhìn đến mức da đầu tê dại, vì vậy trực tiếp lên tiếng từ chối: "Liễu tiểu thư, trong nhà có nhiều điều bất tiện, người có chuyện gì thì cứ nói luôn ở đây đi."
"Cố đại phu..." Sau khi Liễu tiểu thư nghe xong thì nhìn về phía hắn với vẻ mặt uất ức, đồng thời trong mắt còn chan chứa nước mắt.
Cố Thừa Duệ thấy vậy vốn không tiếp tục cho nàng ta cơ hội thể hiện 'sức quyến rũ', lần nữa cự tuyệt nói: "Nếu Liễu tiểu thư không xem bệnh, vậy thì mời tiểu thư về đi."
Sau khi nói xong liền xoay người đi vào trong nhà.
Liễu tiểu thư thấy vậy vẫn còn muốn gọi hắn lại, lúc này Nhị Tráng lần nữa nhe răng trợn mắt hét về phía nàng ta.
Nha hoàn bên cạnh thấy vậy liền nói: "Tiểu thư, nô tỳ thấy chúng ta vẫn lên đi thôi, đợi khi thuốc mỡ đó hết rồi lại truyền Cố đại phu đến tái khám là được rồi. Nếu không bị người trong thôn nhận ra thì sẽ phiền phức đó."