Chương 99: Nhận Đơn (1)
Chương 99: Nhận Đơn (1)
Chương 99: Nhận Đơn (1)
"Tối nay chúng ta vào trong không gian ngủ đi, ta phải dùng nha đam để làm một hộp kem trị mụn cho bệnh nhân." Cố Thừa Duệ nói.
"Là nữ?"
"Đúng vậy, là một tiểu cô nương."
"Tiện thể làm giúp ta một hộp kem dưỡng ẩm đi, nhưng mà ta phải cho Nhị Tráng ăn trước đã." Chu Oánh chua chát nói xong những lời này thì thu hết chỗ xương sườn còn lại vào trong bát, tiếp đó lại múc một bát canh nóng đầy rồi bỏ vào bên trong hai cái màn thầu men đen rồi đổ hết cho Nhị Tráng ăn.
Sau đó hai người họ mang cả chỗ bát bẩn đó vào trong không gian, ai thì bận việc của người đó.
Sáng sớm hôm sau, khi hai người ra ngoài xay đậu thì Chu Oánh mới nhớ ra chuyện nàng đã đồng ý giao một lô đậu phụ và đậu phụ khô cho Điền Gia Vượng, thế nên bèn nói chuyện này với Cố Thừa Duệ.
Sau khi nghe xong, Cố Thừa Duệ chần chừ một lúc mới lên tiếng: "Chuyện này nàng cứ xem thế nào rồi làm theo ý nàng là được, nhưng cũng đừng để mình mệt nhọc quá."
"Ừ, ta biết rồi." Chu Oánh nói xong thì lại tiếp tục công việc bận rộn trên tay.
Thế nhưng điều khiến nàng không thể ngờ tới là còn chưa đến buổi trưa mà Điền Gia Vượng đã đẩy xe trở về hỏi: "Đệ muội, trong nhà muội còn đậu phụ và đậu phụ khô không, đặc biệt là đậu phụ khô để giao trực tiếp đến quán rượu ấy, ta không còn tí nào để bán rồi."
"Nhưng ta thật sự là không còn nữa rồi, chỉ có thể chờ đến mai thôi."
"Vậy ngày mai ta có thể đặt một tấm đậu phụ và năm mươi cân đậu phụ khô không?"
"Nhiều thế ư?" Chu Oánh kinh ngạc hỏi.
Nhưng lúc sau nàng lại nghĩ tới đủ loại lòng và nội tạng chất đầy trong không gian nên lại hỏi: "Điền đại ca, không biết quán rượu mà huynh nói kia là một nơi có quy mô ra sao?"
"Chính là một quán rượu nhỏ trên bến tàu, có thể nói là quán rượu mở cửa chuyên để phục vụ cho các phu khuân vác ở đó, thế nên cũng không thể ăn thứ gì đắt đỏ được. Đậu phụ khô này trộn sơ qua một chút thì đã là một món nhắm rượu có hương vị thơm ngon rồi, vì vậy mà ông chủ muốn đặt nhiều thêm một chút."
Chu Oánh nghe vậy mới hiểu rõ, đáp: "Được, vậy ngày mai ta lại đưa cho huynh một món ăn với hình thức mới lạ để huynh giao tới quán rượu đó thử xem sao, xem xem người ta có muốn không?"
"Món ăn gì thế?"
"Tạm thời bí mật."
"Được, thế sáng sớm mai ta lại tới." Sau khi nói xong thì Điền Gia Vượng liền xoay người rời đi.
Còn Chu Oánh sau khi chờ cho hắn đi thì lại ngâm thêm hai mươi cân đậu tương nữa, đồng thời lấy ra một bộ đầu heo và lòng heo các loại để xử lý sơ chế.
Sau khi xử lý nhanh chóng và sạch sẽ xong xuôi, nàng trực tiếp đưa chúng vào trong không gian để kho.
Lúc chạng vạng tối, nàng còn đặc biệt nắm chắc thời gian tiến vào trong không gian xách một bộ ruột già heo ra ngoài, làm một món ruột heo ram mặn*.
(*) Ruột heo ram mặn: Nguyên văn là 九转大肠: một món ăn thuộc trường phái ẩm thực Sơn Đông, ẩm thực Sơn Đông có đặc trưng: vị nồng đậm, nặng mùi hành tỏi. Đây là một món ăn truyền thống nổi tiếng ở thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông. Được chế biến bằng cách chiên ngập dầu, sau đó đổ vào hơn mười loại gia vị, cùng vi hỏa. Món ăn chín có đủ vị chua, ngọt, thơm, cay, mặn, màu sắc hồng hào và mềm.
Buổi tối Cố Thừa Duệ nhìn thấy món ruột heo ram mặn thì hai mắt lập tức sáng lên, nói: "Nha đầu này, không phải từ trước đến nay nàng không ăn nội tạng động vật à, sao hôm nay lại làm món ruột heo ram mặn này?"
"Chàng không phải rất thích ăn à, vừa khéo ta cũng làm rồi thì tiện công làm cho chàng ăn đỡ thèm luôn." Chu Oánh nói xong thì vừa để phần lại cơm thừa cho hắn, vừa nói với hắn chuyện nàng định bán lòng heo.
"Tốt thì đúng là có tốt, nhưng một khi bán như vậy thì nàng cũng vất vả quá rồi."
"Không sao, dù sao thì ta cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm."