Chương 1009: Nguyên Nhân
Chương 1009: Nguyên Nhân
Chương 1009: Nguyên Nhân
Chu Oánh sững sờ một lúc hỏi: "Làm sao, việc kinh doanh của Hồng Vận lâu xuống dốc rồi?"
"Phải đó, từ sau khi Lưu chưởng quỹ đi Bắc Liêu, Hồng Vận Lâu cũng không ra thêm món mới, việc làm ăn xuống dốc thảm hại, đặc biệt là ở kinh thành."
Chu Oánh nghe xong thì ngập ngừng một lúc, gọi người đem bút qua đây, sau đó viết ra công thức món thịt anh đào và thịt viên.
Lúc viết xong, nàng do dự một chút, sau đó viết ra công thức khoai tây sợi ngâm dấm đưa cho nàng ấy: "Trước hết lên ba món này đi, cái khác đợi sau này hẵng nói."
"Thật sự quá đa tạ rôi, chút nữa nhất định phải ăn nhiều một chút." Minh Ngọc nhận lấy cười nói.
"Sáu món ăn, đổi ba công thức của ta, tỷ đúng là biết nghĩ. Nghe nói của hồi môn của tỷ có vài bản tự thiếp của những học giả nổi tiếng, cho ta mượn dùng một chút đi."
"Mượn cái gì chứ, tặng cho muội một bộ."
"Được, tìm một bộ để Quả Quả dùng."
"Tặng Quả Quả vậy càng không có vấn đề gì, trở về ta lấy hai bộ đem qua, để con bé tự chọn bộ mình thích."
"Vậy ta thay mặt Quả Quả cảm ơn tỷ."
"Việc nên làm mà."
Sau khi ăn cơm xong, Chu Oánh xách bốn con gà quay Bạch Đắc, theo Bạch thị trở về.
Trên đường đi, Bạch thị không hiểu hỏi: "Tẩu tử, nhà của chúng ta cũng mở tửu lâu, tẩu đưa công thức cho bọn họ, không phải là... ?"
"Giúp đỡ đối thủ?"
"Đúng đó, các tẩu là đối thủ mà?"
"Hồng Vận Lâu là sản nghiệp của Chu gia và Hoàng thượng. Mà giữa chúng ta và bọn họ có mối liên hệ sâu sắc, chỉ là vài công thức không dùng đến mà thôi, cho thì cũng cho rồi.
Với cả, Dương Vị Cư là độc nhất vô nhị, thời gian dài sẽ khiến cho mọi người ganh tị . Còn không tốt bằng tự đứng trên hai chân của chính mình."
"Còn có người đố kỵ các tẩu?"
"Đương nhiên, thế gia vọng tộc ở kinh thành cũng không ít. Cố gia chúng ta cho dù là trước đây hay hiện tại thì nền tảng cũng quá kém cỏi, sự yên ổn hiện tại cũng là dựa vào Hoàng Thượng và Hoàng Hậu mới có thể có một chỗ đứng, nếu không chúng ta đã gặp rất nhiều phiền phức rồi."
"Ta hiểu rồi." Bạch Thị hiểu rõ gật đầu.
Chu Oánh thấy vậy cũng không nói gì thêm nữa.
Sau khi về đến nhà, mấy hài tử đã ăn cơm xong rồi, đang chơi bóng ở trong sân.
Chu Oánh nhìn đứa nào đứa nấy đầu đầy mồ hôi, bước lên nói: "Chút nữa nghỉ chơi thì nhanh chóng vào phòng, không được để bị cảm lạnh."
"Biết rồi, tẩu tử, ta sẽ coi chừng chúng." Cố Thành Lâm trả lời.
"Cẩn thận, đừng làm bể kính, đến lúc đó có người dẫm trúng thì lại rắc rối." Chu Oánh nói xong thì đi vào trong.
Chưa đi được hai bước, Thần Thần đã lảo đảo đi tới, ôm lấy chân nàng: "Nương, ôm."
Chu Oánh nhìn thấy Thần Thần dùng tay dụi mắt thì biết cậu bé buồn ngủ rồi, ôm lấy cậu bé nói: "Được, nương ôm con đi ngủ."
Sau đó nàng nói với Bạch thị: "Các đệ muội cứ tự nhiên, ta dẫn Thần Thần về phòng trước."
Nói xong nàng đi về phía phòng chính.
Bạch thị quay người xách Hân Nhi đã lăn đầy đất lên người lên, đi về phía Đông viện.
Hai đứa nhỏ vừa đi, những đứa lớn chơi càng điên cuồng, mãi cho đến khi mệt rồi mới đi thẳng đến Tây viện ngủ.
Buổi tối, Cố Thừa Tự về phòng, nhìn thấy đầu giường để y phục và trang sức mới thì hỏi: "Phu nhân, những thứ này là nàng mua sao, tiêu không ít bạc đi?"
"Tổng cộng tiêu tám trăm lượng, nhưng là tẩu tử mua cho ta, nói là chăm chút cho vẻ bề ngoài.
Ta từ chối rồi, nhưng tẩu tử không nghe."
Cố Thừa Tự nghe xong thì hơi sững sờ, nghĩ đến lối ăn mặc hàng ngày của Bạch thị, lúc ở Huyện thành không cảm thấy gì.
Nhưng đến kinh thành rồi, đúng là rất giản dị, gật đầu nói: "Cho nàng thì nàng nhận đi, sau này có thứ gì tốt, tặng tẩu tử bọn họ nhiều một chút."