Chương 1011: Hôn Mê 1
Chương 1011: Hôn Mê 1
Chương 1011: Hôn Mê 1
Nhưng Cố Thừa Duệ lại không phản ứng chút nào, giống như đang ngủ say.
Chu Oánh vẫn chưa từ bỏ ý định kiểm tra lại một lần, vẫn không thấy được vấn đề nào.
Cuối cùng nàng đành phải nhanh chóng đưa Cố Thừa Duệ ra ngoài không gian.
Vừa đi ra đã nghe được tiếng gõ cửa, Chu Oánh tiến lên mở cửa, thấy Quả Quả đứng ở cửa, trên gương mặt giàn dụa nước mắt thì nói: "Đừng khóc, cha con không sao, chỉ là mệt mỏi quá nên ngủ thiếp đi mà thôi."
"Thật sự chỉ là ngủ thôi sao?" Quả Quả vừa khóc vừa nhìn chằm chằm nàng hỏi.
"Thật, không tin thì con vào xem thử đi." Chu Oánh nói xong thì kéo cô bé vào trong phòng, sau đó chỉ vào Cố Thừa Duệ đang nằm trên giường nói: "Con nhìn xem, nhìn dáng vẻ của cha con có giống bị bệnh chút nào không?"
Quả Quả nhìn Cố Thừa Duệ không có gì khác lạ, vẻ mặt khó hiểu nhìn Chu Oánh nói: "Nhưng mà, nhưng mà, bọn họ nói là đã hôn mê."
"Vậy con tin lời nương hay là tin lời bọn họ."
"Tin nương ạ."
"Vậy là được rồi, mau trở về học nữ công gia chánh của con đi thôi, ở đây có nương lo liệu rồi." Chu Oánh nói xong thì khuyên cô bé ra ngoài.
Chờ sau khi Quả Quả đã đi xa, Chu Oánh nhìn Cố Thừa Duệ đang nằm bất động trên giường, sống mũi hơi cay cay, nước mắt thi nhau chảy xuống.
Sau đó nàng bê một cái ghế tới, ngồi ở mép giường, kéo tay hắn, nói với hắn về hai đứa nhỏ.
Đáng tiếc, bây giờ một chữ Cố Thừa Duệ cũng không nghe được, hiện tại hắn đang ở một nơi huyền ảo giống như trong không gian, lo lắng chạy xung quanh, kêu gào nhưng không hề hiệu quả.
Có điều chạy tới chạy lui một lúc, hắn chạy tới bên ngoài phòng sinh của một bệnh viện cũ nát, thấy được hình ảnh kiếp trước, cha của hắn lúc còn trẻ và bà nội.
Sau đó Cố Thừa Duệ nghe thấy một trận tiếng khóc nỉ non của đứa bé khi mới sinh ra đời.
Sau đó chính là kí ức cả cuộc đời của hắn, cũng để cho hắn biết, thì ra khi còn bé mình lại nghịch ngợm như vậy.
Lại chạy ra ngoài, vẫn là cảnh tượng tương tự như cũ, những đứa bé lần lượt trải qua quá trình trưởng thành, chẳng qua mỗi đứa trẻ đều làm cùng một nghề bác sĩ.
Có thể nói, tay nghề của mỗi một đứa trẻ đều không tệ, cứu người thì càng là ngàn vạn lần.
Phía bên này, Chu Oánh cũng không biết Cố Thừa Duệ đang trải qua những gì, thấy nói chuyện với hắn một lúc lâu mà vẫn như cũ không có phản ứng gì, ngược lại môi nàng lại trở nên khô khốc.
Chu Oánh không thể làm gì khác hơn là đứng dậy sai người bưng hai chén nước đến, tự mình uống một chén, sau đó thử rót một chén cho Cố Thừa Duệ một chén.
Cũng may hắn còn nuốt xuống được, không bao lâu sau đã uống hết một chén nước.
Điều này cũng làm cho Chu Oánh thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì có thể ăn một chút để kéo dài mạng sống cho hắn.
Lúc chạng vạng tối, Cố Thừa Nghiệp và Cố nhị thúc hớt hải chạy tới, nhìn thấy Chu Oánh thì vội vàng hỏi: "Thừa Duệ thế nào rồi, tỉnh lại chưa?
"Vẫn chưa, nhưng cũng không sao, Thừa Hỷ sẽ bắt mạch cho chàng ấy mỗi một canh giờ một lần."
"Nếu không có gì thì sao lại hôn mê bất tỉnh chứ."
"Ta cũng không rõ ràng lắm, giống như đang ngủ vậy, có thể là do dạo gần đây quá mệt mỏi." Chu Oánh lắc đầu nói.
Cố nhị thúc nghe xong, không những lông mày không dãn ra mà còn nhíu chặt hơn.
Sau đó ông ta hỏi: "Có tiện vào xem không?"
"Có thể." Chu Oánh gật đầu, sau đó dẫn bọn họ vào nhà nhìn qua một chút.
Hai người nhìn Cố Thừa Duệ nằm ở nơi đó như không có chuyện gì, trong lòng cũng sốt ruột không chịu được.
Dù sao hiện tại Cố gia chủ yếu dựa vào hắn gánh vác, nếu như hắn xảy ra chuyện bất trắc, e là cuộc sống sau này của bọn họ sẽ không mấy thoải mái.
Sau đó hai người quay người đi ra ngoài, nói với Chu Oánh: "Chuyện tiếp theo vất vả cho ngươi rồi, chúng ta sẽ đến khách viện, nếu có chuyện gì nhớ gọi chúng ta."
Chu Oánh hơi sửng sốt lắc đầu nói: "Không cần đâu, có Thừa Hỷ ở đây là được, có việc thì ta sẽ phái người thông báo cho hai người."
Hơn nữa cũng không có nhiều hộ viện như vậy.
Các người ở lại cũng không giúp được gì."